Hôm Nay Sư Huynh Mỹ Nhân Lại Không Làm Ác Nữa Sao?

Chương 22

Âm thanh hệ thống dễ nghe vang lên trong đầu Thữ Thiên Thu.

【Ting! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến: Ta là bằng hữu của ngươi! Kết bạn với một trong những nam chính Nguyệt Sơ Bạch, điểm hảo cảm đạt 60 trở lên. Phần thưởng bí tịch luyện thể 《Man Hoang Bá Thể Quyền》1: Nghe nói là bí tịch tuyệt thế thất lạc bên ngoài của tộc Cự Nhân. Muốn thử cảm giác cách sơn đả ngưu không, luyện nó xong, một mình đánh bảy tên.】

Thữ Thiên Thu vội vàng kiểm tra, quả nhiên trong balo hệ thống có thêm một quyển sách nhỏ màu xám, hiển thị độ thành thạo là 0, bên cạnh có hai chữ "học tập" nhỏ xíu.

Thữ Thiên Thu thử dùng ý thức click vào.

Trong nháy mắt, trên người Thữ Thiên Thu tỏa ra một trận ánh sáng vàng, dưới sự bao bọc của ánh sáng vàng, Thữ Thiên Thu cảm thấy cường độ thân thể của mình được tối ưu hóa gấp nhiều lần, không chỉ vậy, trong đầu còn có các chiêu thức quyền pháp hiện lên như đèn kéo quân, sau đó giống như khắc sâu vào trong đầu, muốn quên cũng không quên được.

Chỉ nghe thấy một tiếng "ầm" vang lên, Thữ Thiên Thu hoàn hồn, hắn phát hiện mình đang đứng trước tường, nắm đấm đã xuyên thủng cả bức tường, xung quanh lỗ thủng có vết nứt lan ra như mạng nhện.

Thữ Thiên Thu thu nắm đấm lại, nhìn bàn tay của mình, không hề hấn gì.

Nhìn bề ngoài, tay và thân thể của Thữ Thiên Thu dường như không khác gì trước đây, nhưng hắn biết, nội tạng của hắn đã hoàn toàn thay đổi, hắn giống như một người tu luyện thể thuật thật sự đã luyện Man Hoang Bá Thể Quyền vậy.

Quá đỉnh.

Cho dù là những tên tu luyện thể thuật Luyện Khí kỳ ở Thể Phong, sau khi đấm thủng tường cũng không thể làm được mặt không đổi sắc tim không đập nhanh chứ.

Huống chi đây mới chỉ là độ thành thạo 1, nếu như ngày ngày cần cù luyện tập, Man Hoang Bá Thể Quyền này quả thực là vô địch Luyện Khí kỳ!

Đúng lúc này, một giọng nói thiếu niên chậm rãi vang lên: "Cao nhân, làm sao vậy?"

Thữ Thiên Thu quay đầu nhìn về phía cửa sổ, Đoạn Lâm Ngọc đang đội mưa thò nửa cái đầu ra nhìn mình, tóc ướt nhẹp dính vào trán, ánh mắt hơi nghi hoặc.

Cao nhân, là nhân vật mà Thữ Thiên Thu tự dựng lên cho mình.

Từ khi phát hiện ra đứa nhỏ này ban đêm thường xuyên thức không ngủ, Thữ Thiên Thu cũng lười trốn tránh cậu ta, chỉ cảnh cáo cậu ta đừng quấy rầy khi mình đang làm việc.

Chắc là vừa rồi động tĩnh đấm thủng tường quá lớn, vẫn dẫn Đoạn Lâm Ngọc tới.

Thữ Thiên Thu ra vẻ cao lãnh: "Không liên quan đến ngươi."

Đoạn Lâm Ngọc: "Ồ."

Đoạn Lâm Ngọc ban đêm có vẻ hơi khác ban ngày, phản ứng của cậu ta chậm hơn rất nhiều.

Thữ Thiên Thu lộn người qua cửa sổ, cầm ô che lên đầu hai người, cúi đầu hỏi: "Lại trồng bầu hồ lô à?"

Đoạn Lâm Ngọc phát hiện tiểu sư huynh hôm nay tâm trạng rất tốt, bình thường khi hắn đeo mặt nạ đều không thèm để ý đến mình.

Đoạn Lâm Ngọc lắc đầu: "Không trồng nữa, không có, hạt giống nữa."

Trong sân toàn là cây bầu hồ lô do Đoạn Lâm Ngọc trồng, thực vật ở thế giới tu tiên được linh khí gia trì, rất khác với bốn mùa trong suy nghĩ của Thữ Thiên Thu, tốc độ sinh trưởng của chúng nhanh hơn rất nhiều. Những cây bầu hồ lô mà Đoạn Lâm Ngọc trồng có cây đã cao lên rất nhiều, có cây thì không, nhưng đều chưa kết trái, trong đêm mưa cành lá lay động.

Thữ Thiên Thu: "Hình như ngươi rất thích bầu hồ lô."

Đoạn Lâm Ngọc: "Ngươi không thích bầu hồ lô sao?"

Thữ Thiên Thu nghĩ nghĩ: "Cũng thích."

Chưa kịp để Đoạn Lâm Ngọc vui mừng, Thữ Thiên Thu tiếp tục nói: "Thịt kho bầu hồ lô, bầu hồ lô xào, canh bầu hồ lô... đều rất ngon."