Cha của Giang Thực Lạc cũng là một cảnh sát. Ông hy sinh khi cứu cha của Du Nhiễm năm cô mới bảy tuổi.
Từ đó, cô chỉ còn mẹ - Đường Ngọc Mai là chỗ dựa. Gia đình họ Du đã nhận mẹ con cô về sống chung, đối đãi như người thân ruột thịt, chăm lo mọi thứ cho đến khi cô học hết cấp ba.
Sau này, mẹ cô không nỡ rời ngôi nhà cũ, nên hai mẹ con chuyển về quê.
Mọi chi phí học hành của Giang Thực Lạc đến tận đại học đều do nhà họ Du chu cấp. Bây giờ đã đi làm, cô luôn tìm cách báo đáp hai người lớn.
“Dù sao cậu cũng suy nghĩ thử đi! Nể mặt sinh nhật tôi mà.”
Đến cuối cùng, cô ấy thậm chí còn làm nũng, ra vẻ trước co sau duỗi.
Lúc này, bưu kiện của Thẩm Tố Hồi đến. Cô ký nhận, vội vàng mở ra.
Là chiếc khuyên chân mày cô đặt làm riêng trên mạng một tuần trước.
Cô rất hiếm khi đeo loại trang sức này. Phong cách ấy rõ ràng chẳng hợp chút nào với vẻ ngoài thanh thoát, dịu dàng của cô. Nhưng đôi khi, dưới bề mặt yên bình kia lại là những cơn sóng ngầm mãnh liệt.
Bên trong Thẩm Tố Hồi thực ra có một nghệ sĩ nổi loạn đang ẩn mình.
Cô thường đợi đến lúc đêm khuya, khi không ai làm phiền, để trang điểm thật đậm, đeo khuyên chân mày, mặc một chiếc váy đỏ gợi cảm táo bạo, và thậm chí còn đeo chiếc choker đầy quyến rũ, ngắm nhìn một “phiên bản khác” của chính mình.
“Cậu lại đeo mấy thứ này nữa à? Tôi nhìn thôi cũng thấy đau rồi. Mấy năm nay chẳng phải cậu bỏ không đeo nữa sao?”
Chiếc khuyên có hình đóa hồng đen nhỏ xíu, ánh đỏ sẫm. Khi đeo lên, nó khiến vẻ đẹp của Thẩm Tố Hồi mang thêm chút nổi loạn đầy bất ngờ.
“Không phải không đeo, chỉ là không muốn đeo trước mặt người khác thôi.”
Còn bây giờ, cô muốn thử đeo cho người ấy xem.
Cô nhìn Giang Thực Lạc, hỏi: “Đẹp không?”
Giang Thực Lạc ngoảnh mặt đi: “Không đẹp.”
Thẩm Tố Hồi cười nhạt, chẳng để tâm. Cô mong đợi câu trả lời của Du Nhiễm hơn.
Như có thần giao cách cảm, âm báo tin nhắn vang lên. Thẩm Tố Hồi vội vàng mở ra xem.
Yr: [Sao lại đặt biệt danh là Năm thứ mười bốn? Có ý nghĩa đặc biệt gì không?]
Câu hỏi ấy khiến Thẩm Tố Hồi bỗng chốc căng thẳng.
Năm thứ mười bốn: [Đợi đến lúc nào đó, tôi sẽ kể cho cậu nghe.]
Thẩm Tố Hồi suy nghĩ một chút, rồi gõ nhanh một dòng.
"Đợi đến lúc nào đó, tôi sẽ kể cho cậu nghe." Du Nhiễm ngồi trong văn phòng, đôi mắt chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, lặp đi lặp lại những từ đó trong đầu.
Vậy từ bây giờ, mình phải cố gắng vì mục tiêu này thôi, cô tự nhủ.
“Tiểu Nhiễm dạo này đang yêu đúng không? Sao cứ dán mắt vào điện thoại mãi thế? Trước đây ngoài công việc ra em chẳng bao giờ động đến điện thoại mà?”
Quách Phàm là đồng nghiệp của cô, vừa ngồi xuống đối diện đã trêu chọc. Anh đặt một nắm kẹo chocolate lên bàn, cười rạng rỡ: “Tháng sau anh cưới, mời mọi người ăn kẹo mừng đây.”
“Cảm ơn anh.” Du Nhiễm vội úp điện thoại xuống bàn, giấu đi cảm xúc, rồi đáp: “Nhớ gửi lời chúc của em đến chị dâu.”
“Thôi, khách sáo làm gì.” Quách Phàm xua tay cười.
Quách Phàm là “đàn anh” nổi bật trong khoa, năm nay đã ngoài 30 tuổi, vừa được thăng chức phó chủ nhiệm. Tuy vẻ ngoài trẻ trung với nụ cười rạng rỡ, anh là người có tay nghề vững vàng, kiến thức chuyên môn đáng nể. Dù tính cách đôi khi hơi nghịch ngợm, nhưng khi gặp chuyện quan trọng, anh luôn đáng tin cậy.
Đã gần hết giờ làm, phía bên kia phòng có ba thực tập sinh đang trò chuyện nhỏ giọng. Mặc dù nói rất khẽ, Du Nhiễm vẫn nghe rõ vài câu: “Cậu xem lễ trao giải Hoa Ảnh tối qua chưa? Đỗ Thu Ngôn thực sự giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc đấy!”
“Cũng chẳng bất ngờ lắm, cô ấy diễn giỏi mà. Dù sao cũng là sinh viên xuất thân từ trường điện ảnh hàng đầu trong nước. Hồi đại học, thành tích văn hóa lẫn chuyên môn của cô ấy đều đứng nhất toàn trường.”
“Nhưng tớ thấy đời tư của cô ấy có vẻ nhiều chuyện lùm xùm, kiểu như lúc nào cũng có thể bị bóc phốt. Chỉ là mỗi lần bị khui ra, luật sư lại ra tay dọn dẹp hết.”
“Tớ chẳng quan tâm. Cô ấy xinh đẹp, diễn xuất đỉnh, vậy là đủ để tớ yêu thích rồi. Còn chuyện riêng tư thế nào, tớ chẳng bận lòng.”
“Hôm qua trong buổi phỏng vấn, cô ấy tiết lộ rằng mình đã có mối tình đầu từ hồi cấp ba. Nhìn biểu cảm của cô ấy khi nhắc đến vẫn tràn đầy mơ mộng, không biết người đó là ai nhỉ?”
Ba thực tập sinh vẫn tiếp tục bàn luận rôm rả. Du Nhiễm nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã đến giờ tan làm.
Xe chạy đến quán cà phê vừa đúng 6 giờ 20. Du Nhiễm không vội xuống xe, điện thoại của cô bỗng đổ chuông.
“Alô?”
“Tiểu Nhiễm...” Giọng nữ trong điện thoại rất nhẹ, mang theo chút ngập ngừng và áy náy.
“Tôi nhận được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc rồi.”
Du Nhiễm tay phải đặt trên vô lăng, đầu ngón tay khẽ run lên. Cô hít một hơi thật sâu, rồi đáp: “Chúc mừng cô.”