Sau Khi Nhân Vật Chính Bị Cướp Đi Vận Khí

Chương 1: Trọng Sinh

Một kết giới màu hoàng kim bao phủ thiên địa.

Kết giới sau tiên sơn trải dài hàng nghìn dặm, trông giống như bộ xương chó sói đang đè thấp sống lưng, tìm cơ hội tấn công.

Người đi lại ở giữa như những đàn kiến nhỏ bé.

Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, hàng chục người mặc đạo bào đủ loại màu sắc cầm kiếm tản ra các phía cảnh giác nhìn xung quanh.

Một lát sau, không thấy nguy hiểm, bọn họ mới dần dần lơi lỏng thần kinh đang căng chặt.

Có người phàn nàn: "Nơi quỷ quái này sao lại hung hiểm như vậy? Cứ ba bước lại rơi vào bẫy, hay là vong hồn của linh thú?"

"Bí cảnh gặp nguy hiểm là chuyện bình thường, càng khó tiến vào càng chứng tỏ vị đại năng lưu lại nơi này thực lực không tầm thường, che giấu bảo vật cũng càng trân quý."

Một vị mặc đạo bào màu lam cười nhạo một tiếng.

“Vị tiểu thiếu gia Mặc gia kia đã dẫn người đi vào trong, ngay bên ngoài còn có mấy ngàn đệ tử Hoa Di Tiên Cung đang phong tỏa lục soát núi, cho dù đồ vật bên trong có trân quý hơn thì cũng có quan hệ gì với chúng ta, kể cả có may mắn lấy được, chẳng lẽ chúng ta còn có thể đưa chúng ra ngoài được?”

Những người còn lại nghe vậy đều thở dài.

Hoa Di Tiên Cung là đệ nhất Tiên môn đương thời, Mặc gia càng là đệ nhất gia tộc của Tiên giới, ở Tu Tiên giới một tay che trời, những môn phái nhỏ như bọn họ xác thực là không thể trêu vào.

Người lên tiếng trước đó lắc đầu cam chịu:

“Quên đi, vốn chúng ta cũng không tới để tầm bảo, nếu đã nhận ủy thác trợ giúp Mặc gia đuổi gϊếŧ phản đồ, chẳng may rơi vào nơi đây, có được cơ duyên này cũng còn phải cảm tạ Mặc gia, nên bằng lòng thấy đủ đi…”

“Theo lý đúng là thế.”

“Đương nhiên là thế.”

“……”

Những người còn lại ngoài miệng đáp ứng, mọi người đều là vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài.

Mọi người sôi nổi bàn luận. Trong lúc trò chuyện, không biết là ai chuyển giọng, liền nói đến đối tượng ủy thác lần này.

“Lại nói, kẻ trốn chạy lần này cũng là con nuôi của Mặc gia, tốt xấu gì cũng là một hồi duyên phận, nhưng lần ủy thác này vậy mà lại một hai phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt.”

Vừa nói, hắn vừa thở dài.

Người mặc đạo bào màu lam nói:

“Cũng không thể nói như vậy, ngày ấy Đào Hoa Hải Yến, phía trên đài thi đấu, Mặc gia thấy y thiên phú dị bẩm, tốt bụng thu nhận y làm đệ tử nội môn, cũng là đồ đệ của chưởng môn, bồi dưỡng y như con ruột, ai ngờ y thế mà thừa dịp chưởng môn bệnh nặng, trộm mất trấn phái chi bảo Côn Ngô sau đó bỏ trốn, thật sự là…”

Hắn mấp máy môi một chút:

“Không bằng súc sinh.”

Người gọi là con nuôi của Mặc gia, chính là vị lấy danh nghĩa tán tu, tay cầm một thanh mộc kiếm bình thường.

Một người một mộc kiếm áp đảo mấy trăm thiên kiêu của tam đại tiên cung sáu tông chín phái, tuyệt thế thiên tài kinh diễm cả Đào Hoa Hải Yến...

Mặc Tầm.

Cùng họ Mặc, nhưng khuôn mặt lại có bảy phần tương tự với Chưởng môn phu nhân.

Trái lại người con ruột của Mặc gia lại không có nét nào giống với phu thê Chưởng môn.

Còn có phía trên đài thi đấu, vị Chưởng môn kia mang bộ dáng thất thố kích động…

Tiếng trò chuyện sôi nổi của đám đông dừng lại.

Nhưng cũng chỉ chốc lát.

Chuyện của đệ nhất Tiên gia người ta, cũng không phải việc bọn họ có thể quản.

Huống hồ……

Có người lau kiếm cảm khái:

“Lúc trước Hoa Vũ tiên tôn bị kẻ thù trả thù, đúng là Mặc thiếu gia xả thân mổ tim cứu cha, Hoa Vũ tiên tôn mới có thể khỏi hẳn, Mặc thiếu gia lại bởi vậy để lại di chứng, cứ đến giữa tháng sẽ đau đớn quằn quại.”

“Hơn nữa…”

“Lúc đó Thấm Hoa phu nhân bệnh tình nguy kịch, là Mặc thiếu gia lao lực trăm cay ngàn đắng, mới từ Long Chủng mang được Long Hồn Hoa ra.”

“Nghe nói khi Mặc thiếu gia ra khỏi Long Chủng, gân cốt cả người nát hơn nửa, tay cầm kiếm đã tan thành từng mảnh, chỉ còn lại một hơi thở."

“Trái lại thì Mặc Tầm chỉ đứng nhìn, cái gì cũng không làm…”

Cho nên, cũng không thể trách Chưởng môn đem đứa con ruột lưu lạc bên ngoài nhiều năm xem như con nuôi, chỉ để bảo toàn danh dự cho chính con nuôi.



“Thật đúng là xương cứng nha, bị đánh gãy đôi tay mà còn muốn bò dậy sao?”

Trong hang động ở trung tâm bí cảnh, một thiếu niên khoác áo lông chồn nghiêng đầu thích thú, khuỷu tay tựa vào thành ghế xe lăn, nhãn nhà chống cằm.

Nhìn người nằm dưới đất chật vật đứng dậy.

Đầu ngón tay hắn chợt lóe lên linh quang.

Một kích bắn ra nhẹ nhàng, đánh trúng vai lưng đối phương, ném người trên mặt đất bay ra ngoài, nện thật mạnh ở trên vách động.

L*иg ngực của Mặc Tầm cuộn lên, phun ra một búng máu.

Lần này, y thậm chí không thể di chuyển.

Từ khi Hoa Di Tiên Cung phát ra anh hùng lệnh, triệu tập mọi người trong Tu Tiên giới săn lùng y, y đã bị đuổi gϊếŧ mười mấy năm.

Giống như châu chấu, không có điểm kết thúc.

Thường sau khi y liều chết chống trả vật lộn, vết thương còn chưa kịp khép lại, liền phải nghênh đón đợt truy sát tiếp theo.

Hơn nữa, theo thời gian càng trôi qua, những kẻ đuổi gϊếŧ y, chết trên tay y càng nhiều, danh hiệu “ma đầu” của y càng vang dội.

Cho dù là những người tuyên bố không có hứng thú với giải thưởng của Mặc gia, những kẻ gọi là danh môn chính phái, cũng sẽ không tiếp tục mặc kệ ngồi xem.

Dần dà, y hoàn toàn trở thành kẻ địch của toàn bộ Tu tiên giới.

"Nghe nói đôi tay này của ngươi đã bị nghiền nát một lần ở Long Trủng, quả thực là vận khí thật tốt, nát đến trình độ này, vậy mà có thể khôi phục như lúc ban đầu, thật không hổ là…”

Con cưng của Thiên đạo.

Mặc Tri Yến nhớ tới cái này từ liền ghen ghét đến mức trái tim co rút đau đớn.

Bàn tay hắn đặt trên xe lăn quá xinh đẹp, đốt ngón tay như là ngọc thạch trơn bóng không tì vết.

Là một kiếm tu, hắn thậm chí không có vết chai do luyện kiếm trên tay, có thể hiểu đã được bảo dưỡng tỉ mỉ thế nào.

Trái lại với thiếu niên trên mặt đất, một đôi tay che kín vết thương xấu xí.

Lửa đốt, đao chém, bị phỏng, khớp xương biến dạng…

“Nhưng người làm được đến mức như vậy lại thế nào chứ, cuối cùng công lao đều không phải thuộc về ta sao?”

Mặc Tri Yến kiêu ngạo nâng cằm lên.

Trên thực tế, hắn thật sự không cần ghen tị với đối phương.

Con cưng của Thiên đạo thì thế nào, còn không phải vẫn giống như chó nhà có tang quỳ trước mặt hắn.

“Để ta ngẫm lại xem cha đã nói thế nào.”

Đầu ngón tay hay gõ nhẹ vào thái dương y, châm chọc nói:

“Tầm Nhi vốn đối với Yến Nhi không phải con ruột mà chiếm thân phận con ruột bất mãn, nếu biết được hắn làm được đến như thế, nhất định sẽ buộc ta đuổi Yến Nhi đi.”

“Hắn vì ta mất đi một trái tim, ta làm sao có thể để hắn lưu lạc bên ngoài?”

“Ngươi là con trai của ta, ta là cha của ngươi, ngươi có thể trơ mắt nhìn ân nhân của cha mình bị đuổi khỏi gia môn sao?”

Năm ngón tay dị dạng co duỗi yếu ớt, hàng lông mi nhỏ dài dính đầy máu của thiếu niên run rẩy.