Vừa lẳиɠ ɭơ vừa đáng thương.
"Hứa Chu liều mạng duỗi chân, chống người muốn trốn thoát nhưng lại bị hắn giữ chặt. Cậu hoảng loạn khóc lóc không ngừng:
"Đau quá! Đừng đánh vào chỗ đó, hu hu..."
Ngày thường, Hứa Chu luôn nâng niu bảo vệ bé sò của mình. Vậy mà giờ đây lại bị Lục Thanh Yến ép mở chân ra đánh, đến mức nước chảy không ngừng...
"Cậu mới mấy tuổi? Mới tý tuổi đã biết leo lên giường rồi sao?" Lục Thanh Yến siết chặt cổ tay mảnh khảnh của Hứa Chu, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói băng lãnh.
Người nam nhân giơ tay tát Hứa Chu thêm vài cái nữa. Hứa Chu đau đớn vừa khóc vừa hét lên. Bé sò của cậu run rẩy vì bị tát, nước da^ʍ liên tục chảy ra, chảy dài xuống bắp đùi trắng nõn.
Vị ngọt tanh lan tỏa khắp mặt đất ẩm ướt, nước da^ʍ dính vào tay Lục Thanh Yến. Hắn dùng ngón tay nắn vuốt, khiến nước da^ʍ trở nên tỏa sáng.
Người nam nhân giễu cợt nhìn thiếu niên đang nức nở trên giường, cười lạnh nói: "Đĩ nhỏ, tát có mấy cái nước liền chảy ra."
Hứa lắc đầu: "Ca, ca ca... em, em sai rồi! Em không dám... a!"
Lời cầu xin tha thứ của cậu bị gián đoạn bởi vì Lục Thanh Yến dùng ngón tay kéo bé sò mềm mại ấm áp ra, hắn chạm vào âm đế đang lộ ra ngoài rồi hung hăng véo nó thật mạnh!
"A a a ah!"
Thiếu niên mất khống chế hét lên, dùng hết sức lực vùng vẫy. Cái bụng trắng nõn nhấp nhô dữ dội, giống như con cá bị điện giật, toàn thân đều run rẩy.
Nước da^ʍ chảy ào ào, làm ướt cả bàn tay của Lục Thanh Yến.
"Đĩ nhỏ, cậu làm bẩn giường rồi!" Giọng nói của người nam nhân khàn khàn, giọng điệu mang tính trêu chọc và chế giễu.
Làn da hồng hào của Hứa Chu ướt đẫm mồ hôi, mái tóc đen xõa xuống má và mắt. Cậu nhỏ giọng kêu lên:
"Đừng véo, đừng... a a ah!!
Không nhận được sự thương xót, chỉ khơi dậy những ham muốn xấu xa của người nam nhân trước mặt. Hắn hành hạ bé sò mỏng manh một cách hung hăng.
Những đầu ngón tay thô ráp liên tục xoa nắn, khiến âm đế trở nên căng cứng. Đột nhiên, đầu ngón tay ấn mạnh, như muốn nghiền nát quả anh đào đầy đặn thành bột giấy!
"A a a! Đau quá! Ca ca, em sai rồi... Đĩ nhỏ biết sai rồi..."
Hứa Chu nức nở hồ ngôn loạn ngữ, thân thể của cậu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức co giật. Cậu mở to hai mắt, ngay cả tiếng khóc cũng mang giọng điệu đáng thương và ủy khuất.
"Cái miệng nhỏ của cậu lớn thật."
Lục Thanh Yến không kiên nhẫn mà giơ tay lên, bịt miệng và mũi của thiếu niên, đè nén tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào của cậu.
"Cậu muốn tất cả người hầu chứng kiến cảnh cậu dụ dỗ ca ca của mình sao?"
Hứa Chu cảm thấy khó thở, hơi thở tràn ngập mùi dâʍ ɖị©ɧ ngọt ngào.
Thiếu niên nhìn người nam nhân với đôi mắt mơ hồ, lông mi ẩm ướt và đen láy, giống như bé mèo con bị bắt nạt.
Hứa Chu thở hổn hển, thè cái lưỡi mềm mại ra liếʍ lòng bàn tay của Lục Thanh Yến một cách nịnh nọt.
Thuần khiết, ngoan ngoãn và xinh đẹp.
Đôi mắt người nam nhân tối sầm, môi hơi mím lại:
"Mau nếm thử mùi vị của chính mình đi."
Hứa Chu nếm được vị ngọt.
....
Sau đêm đó, thái độ của người hầu trong nhà đã thay đổi.
Người hầu trở nên cung kính, khiến Hứa Chu vô cùng hài lòng.
Mặc dù bé sò của cậu vẫn còn bỏng rát và đau nhức nhưng cậu không hề hối hận.
Muốn đạt được điều gì thì phải trả giá.
Vì vậy, mỗi lần Lục Thanh Yến trở về nhà. Thiếu niên đều trở nên tích cực, thậm chí còn nịnh nọt lấy lòng, giống như tiểu cẩu chờ chủ nhân về nhà, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta mềm lòng.
"Vẫy đuôi nhiệt tình nhỉ." Lục Thanh Yến chế giễu.
Hứa Chu chợt cảm thấy ngượng ngùng, cậu đã sống ở hành tinh rác suốt 16 năm. Trong xương tủy vẫn không thể nào xóa bỏ được tư duy của người nghèo.
Rõ ràng là chẳng có gì trong tay, nhưng lúc nào cũng cứng đầu, cố chấp và hạn hẹp về tầm nhìn. Cậu muốn đạt được lợi ích nhưng lòng tự trọng lại mạnh mẽ hơn bất kỳ ai.
Mỏng manh đến mức dễ bị tổn thương, ngay cả khả năng kiên nhẫn cũng kém đến mức khiến người ta phải bật cười.
Lục Thanh Yến: "Ngu ngốc."
Ánh mắt lướt qua, hắn nhìn thấy đôi mắt của thiếu niên hơi ươn ướt, hàng mi dài đen nhánh bắt đầu run rẩy, đầu mũi ửng hồng, đôi môi đỏ thắm cắn chặt khiến nó trở nên trắng bệch.
Vừa xinh đẹp vừa ngu ngốc.
...