Bên ngoài lớp học, những cây long não xanh um tươi tốt, màu xanh ngát như được phủ một lớp sương, kéo dài dọc theo con đường chính tới cổng trường, tựa như vị kem matcha bị đánh đổ, lan tỏa hương thơm thoang thoảng làm say lòng người.
Những chú ve nấp giữa các tầng lá xanh rậm rạp, mặc sức cất tiếng hát không nghỉ ngơi, dùng âm thanh của mình để trang điểm cho thế giới này. Thời tiết vốn đã oi bức, tiếng ve dai dẳng lại càng khiến lòng người bực bội.
Khúc Cảnh Du nằm úp mặt trên bàn học, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào những câu hỏi lịch sử dày đặc. Mái tóc mái lưa thưa chạm vào mí mắt trái, gần như che khuất tầm nhìn, nhưng cô cũng chẳng buồn đưa tay vén lên.
Mấy ngày trước, khi nghỉ hè, cô đã đặc biệt đến nhà sách mà thầy giáo dạy lịch sử giới thiệu để mua tập đề này, nghe nói các học bá đứng top 5 môn xã hội đều sử dụng và đánh giá rất cao.
Cô tự tin về tổng thể học lực của mình, nhưng điểm môn xã hội so với các môn chính lại yếu hơn. Giờ đã bước vào lớp 11, cô hiểu mình cần tranh thủ thời gian để củng cố thêm.
Thật là phiền! Khúc Cảnh Du ngửa mặt lên trời than thầm.
Ở góc tường có một con côn trùng nhỏ màu đen bị mắc kẹt trong tơ nhện, cố vùng vẫy yếu ớt khiến người ta không khỏi cảm thấy bi thương trước sự giãy giụa trong tuyệt vọng của nó. Khúc Cảnh Du âm thầm dành một phút mặc niệm cho số phận hẩm hiu của sinh vật bé nhỏ.
Cô thở dài một tiếng, cúi đầu định tiếp tục chiến đấu với đống bài lịch sử thì đúng lúc đó, cửa lớp “két” một tiếng mở ra.
Khúc Cảnh Du phản xạ ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm. Ánh mắt giao nhau, trên khuôn mặt có phần mệt mỏi của thầy nở một nụ cười đầy hài lòng. Cô không hiểu ý, nhưng cũng nhẹ nhàng gật đầu đáp lại thầy một nụ cười.
“Cả lớp trật tự nào.” Thầy chủ nhiệm bước lên bục giảng, chỉnh lại giọng. Ánh mắt lướt qua một vị trí nào đó trong lớp, nụ cười vui mừng lại một lần nữa xuất hiện trên gương mặt thầy.
“Đầu tiên, hãy cùng chúc mừng bạn Khúc Cảnh Du đã đạt thành tích xuất sắc trong kỳ thi lần này, không chỉ đứng nhất lớp mà còn nằm trong top 10 toàn khối.” Thầy đặt tờ bảng điểm lên bục giảng, hào hứng vỗ tay.
Các bạn trong lớp cũng đồng loạt vỗ tay chúc mừng, trong thoáng chốc, ánh mắt của mấy chục người đổ dồn về phía Khúc Cảnh Du.
Khúc Cảnh Du bước lên nhận phần thưởng, quay lại đối diện với cả lớp để phát biểu. Không nhớ rõ từ khi nào, cô ngày càng trở nên lúng túng khi đối mặt với sự chú ý của nhiều người. Cô lướt mắt nhìn qua khắp phía dưới, có chút bối rối, cố gắng kiểm soát đôi tay và đôi chân đang run rẩy để không ai nhận ra.
Cuối cùng, cô đứng thẳng lưng, kéo khóe miệng thành một nụ cười gượng gạo, nói ra một câu mang tính hình thức nhất.
“Cảm ơn các bạn đã luôn giúp đỡ mình. Những ngày tới đây rất quan trọng, mong mọi người cùng cố gắng nhé.” Giọng cô run rẩy rõ rệt, nhưng may mắn là mọi người có lẽ chỉ nghĩ rằng cô quá xúc động.
“Được rồi, em về chỗ đi. Năm nay tiếp tục cố gắng nhé.” Thầy chủ nhiệm vỗ nhẹ vào vai cô, như muốn truyền đạt sự kỳ vọng trong lòng.
Sau đó, thầy ngẩng đầu nói: “Còn một việc nữa, tôi nhân tiện thông báo luôn. Cô giáo dạy văn của các em - cô Lý, do đang mang thai nên sẽ nghỉ sinh từ học kỳ này. Nhà trường đã sắp xếp một cô giáo mới, tôi báo trước để các em chuẩn bị tinh thần, mai cô giáo sẽ chính thức nhận lớp. Tôi sẽ đưa cô ấy đến ra mắt.”
Nói xong, thầy xoay người rời khỏi lớp học.
“Tiếc quá đi, mình rất thích cách cô Lý dạy, vừa sinh động vừa thú vị. Tiếc rằng...”
"Chắc sẽ không còn cơ hội nghe nữa, haizz."
Khúc Cảnh Du lấy chiếc máy MP3 ra, vừa định cắm tai nghe vào tai thì bỗng nghe thấy bạn cùng bàn đang tự lẩm bẩm than thở.
"Đừng nghĩ nhiều nữa." Khúc Cảnh Du nhàn nhạt nói, gương mặt không hề lộ chút cảm xúc: "Trên đời này có nhiều chuyện vốn dĩ không thể làm chủ, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên thôi."
Bạn cùng bàn liếc nhìn cô, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: "Cậu có nhận ra là cậu rất không biết cách an ủi người khác không?"
"Cậu giờ mới phát hiện à?" Giọng cô vẫn đều đều như thường lệ.
"Phát hiện lâu rồi, nhưng giờ vẫn đang trong giai đoạn dài để thích nghi." Bạn cùng bàn dường như rất thoải mái, dù Khúc Cảnh Du hầu như lúc nào cũng đều giữ thái độ lạnh nhạt, cô ấy cũng không để tâm.
"Nói mới nhớ, cô Lý rời đi chắc cậu phải buồn hơn chứ? Dù sao cô ấy cũng rất ưu ái cậu mà."
"Thì cũng có chút buồn." Đó đúng là cảm xúc thật của Khúc Cảnh Du. Cô dừng lại một lát, ánh mắt như dừng lại giữa không trung vô định, rồi thờ ơ bổ sung: "Nhưng cũng chỉ là một chút thôi."
"Vậy cậu nghĩ cô giáo mới sẽ thế nào? Hy vọng là một đại mỹ nhân, như thế thì việc học sẽ hiệu quả hơn." Phương Huệ chống cằm, khuôn mặt tràn đầy sự mong đợi.
"Ai mà biết được." Khúc Cảnh Du chỉnh lại tư thế ngồi, cắm tai nghe vào tai, tập trung vào đống bài trước mặt.