Nợ Duyên Tiền Kiếp

Chương 7: Chỉ Có Hắn Mới Có Quyền Quyết Định

"Cậu nhìn đống này đi. " Giám đốc bộ phận ném tập tài liệu về phía Slans

Slans siết chặt nắm tay, cố giữ bình tĩnh khi nhìn những tài liệu trước mặt. Mọi thứ được chuẩn bị quá hoàn hảo—từ lịch sử truy cập, dấu vết chuyển dữ liệu cho đến những giao dịch tiền bạc giả mạo. Nếu cậu không biết rõ bản thân mình chưa từng làm những chuyện này, có lẽ chính cậu cũng phải tin vào bằng chứng kia.

Không cần nghĩ cũng biết ai đứng sau chuyện này.

Slans dời mắt khỏi tập tài liệu, nhìn về phía Thon. Người đàn ông ấy đang bình thản đứng một góc, như thể chẳng liên quan gì đến cuộc đấu tố này. Nhưng khi ánh mắt cả hai giao nhau, Slans thấy một tia đắc ý lóe lên trong đáy mắt hắn.

"Slans, cậu có gì để nói không?" Giám đốc bộ phận nhắc lại, giọng nói đã mất kiên nhẫn.

Slans thở ra một hơi, dựa người vào ghế, chậm rãi nói: "Tôi có thể hỏi một câu không?"

Giám đốc nhíu mày. "Câu gì?"

"Các anh có bằng chứng nào cho thấy tôi thực sự là người đã thực hiện hành vi này không? Ngoại trừ một đống tài liệu sắp đặt hoàn hảo này?"

Không khí trong phòng họp trầm xuống. Những người có mặt bắt đầu dao động—đúng thật, mọi thứ đều dựa trên bằng chứng gián tiếp, nhưng không có ai tận mắt chứng kiến Slans ra tay.

"Cậu đang cố chối bỏ?" Một người khác lên tiếng, giọng lạnh lùng.

Slans cười nhạt. "Tôi không cần chối bỏ những việc mình chưa từng làm."

Một khoảng im lặng kéo dài. Những ánh mắt xung quanh dao động giữa nghi ngờ và do dự.

Thon nheo mắt, cảm thấy khó chịu khi thấy Slans vẫn giữ được bình tĩnh.

Không được. Hắn phải đẩy cậu ta vào đường cùng.

"Tôi nghĩ chúng ta không cần phí lời nữa." Thon lên tiếng, bước về phía trước. "Dù Slans có chối bỏ thế nào thì chứng cứ vẫn ở đây. Chủ tịch Arin hiện đang vắng mặt, nhưng với cương vị trợ lý thân cận nhất của ngài ấy, tôi đề xuất đình chỉ công tác của Slans ngay lập tức để chờ điều tra thêm."

Mọi người nhìn nhau, có vẻ đồng tình với đề xuất này.

Slans cười nhạt.

Cuối cùng thì đây mới là mục đích của Thon—tống cậu ra khỏi công ty trước khi Arin quay về.

Nhưng cậu sẽ không để hắn muốn làm gì thì làm.

"Đình chỉ tôi?" Slans chậm rãi lên tiếng. "Tôi e là anh không có quyền làm điều đó, trợ lý Thon."

Mắt Thon tối sầm. "Cậu nói gì?"

Slans chậm rãi đứng dậy, cúi người nhặt tập tài liệu lên, giơ nó về phía Thon.

"Tôi là trợ lý riêng của chủ tịch. Chỉ có một người duy nhất trong công ty này có quyền sa thải tôi."

Cậu ngừng một chút, nhấn mạnh từng chữ:

"Và người đó không phải là anh."

Thon siết chặt tay. Những người xung quanh cũng lộ rõ vẻ lưỡng lự. Họ quên mất điều đó—Arin chưa bao giờ cho phép bất cứ ai ngoài hắn có quyền xử lý những người thuộc quyền quản lý trực tiếp của mình.

Một cảm giác không cam lòng dâng lên trong lòng Thon. Hắn không thể để Slans xoay chuyển tình thế.

Hắn siết chặt nắm tay, cố kiềm chế cơn giận. Được thôi. Nếu không thể đuổi cậu ta ngay bây giờ, hắn sẽ chờ.

Chờ đến khi Arin quay về—để xem hắn còn có thể bảo vệ kẻ này thế nào.