Chương 7
Trong phòng tắm, nước nóng xối xả rơi xuống người Nhan Từ. Nghĩ đến việc Lục Tang An đang chờ mình bên ngoài, tim cậu đập nhanh hơn.
Lần trước là trong tình huống ý thức mơ hồ, còn lần này cả hai đều tự nguyện. Nhan Từ khoác lên người chiếc áo choàng tắm, nhìn vào gương đã bị hơi nước làm mờ mịt, không thể nhìn rõ hình dáng. Cậu thở ra một hơi nóng, khẽ vỗ lên má mình.
Có chút hồi hộp.
Nhan Từ mở cửa bước ra, liền thấy Lục Tang An mặc áo choàng tắm màu đen, đang tựa vào đầu giường, tay cầm máy tính bảng xem chứng khoán. Mái tóc đen ban ngày được chải ngược gọn gàng giờ xõa tự nhiên, che nhẹ lên trán, bớt đi vài phần sắc bén. Chiếc kính gọng bạc trên sống mũi cao phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình, khiến hắn mang vẻ lạnh lùng, cấm dục không chút cảm xúc.
Phải nói rằng, Lục Tang An chắc chắn là nhan sắc đỉnh cao trong giới tổng tài.
Nghe tiếng cửa mở, Lục Tang An đặt máy tính bảng xuống, vỗ nhẹ vào giường bên cạnh, nói ngắn gọn: “Lại đây.”
Nhan Từ tiến thêm hai bước nhỏ, hơi ngượng ngùng nói: “Bắt đầu luôn à?”
Thấy người cứ rề rà, Lục Tang An liền nắm lấy cổ tay Nhan Từ, nhanh chóng kéo cậu vào lòng. Động tác quá lớn khiến áo choàng tắm của Nhan Từ trễ xuống tận vai, để lộ làn da trắng nõn trước mắt. Lục Tang An giữ lấy bờ vai tròn trịa, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa trên làn da mềm mại.
“Em còn muốn làm gì khác sao?” Lục Tang An hỏi ngược lại.
Áo quần bị ném xuống giường không chút thương tiếc. Trên giường, hai người như đang cạnh tranh một điều gì đó, không ai chịu nhường ai.
Thời gian trôi qua, Nhan Từ cuối cùng cũng thua trận, chống tay lên ngực rắn chắc của Lục Tang An, thở hổn hển: “Đủ rồi, dừng lại, nghe em... nghe em nói, chúng ta phải từ từ tính toán. Làm nữa thì quá đáng rồi!”
“Tính toán thế nào?” Lục Tang An vẫn không ngừng động tác, hơi thở không chút xáo trộn.
“Ý em là, em còn trẻ, ngài phải kiềm chế một chút, nếu không thì sau này...”
Lời còn chưa dứt, môi cậu đã bị chặn lại, mở ra một hiệp đấu mới đầy áp đảo.
Sau tất cả, Nhan Từ nằm úp sấp trên giường, tâm trạng chán nản. Cậu sai rồi, chỉ vì mạnh miệng một chút mà nhận lấy kết cục tàn nhẫn.
Cường độ này không khác gì tập luyện suốt ngày trong phòng nhảy.
Điều quan trọng nhất là Lục Tang An vẫn như không có chuyện gì, còn bế cậu đi tắm. Một tiếng sau, hai người cuối cùng cũng sạch sẽ nằm trên giường. Một tay Lục Tang An ôm Nhan Từ, tay kia nhàn nhã rít điếu thuốc sau cuộc vui.
“Cho em một hơi.”
Đó là chút phản kháng cuối cùng của Nhan Từ.
Lục Tang An liếc cậu một cái, lạnh nhạt nói: “Trẻ con không được hút thuốc.”
Nhan Từ trong lòng thầm chửi: “Nếu tôi là trẻ con, thì ngài ‘hành’ tôi cũng là phạm pháp đấy. Mau đưa đây, tôi cũng muốn thử.”
Vừa dứt lời, cậu liền cảm nhận được l*иg ngực Lục Tang An rung lên vì cười. Cười cái gì mà cười.
Như đang đùa trẻ con, Lục Tang An đưa đầu thuốc đến miệng Nhan Từ. Cậu cắn lên đầu thuốc vẫn còn hơi ẩm, rít mạnh một hơi. Vị cay nồng lập tức xộc vào cổ họng khiến cậu sặc dữ dội.
“Khụ... khụ khụ khụ...”
Sao lại cay như vậy? Trước kia, mỗi lần tâm trạng không tốt, cậu cũng từng hút vài điếu, không nghĩ thân thể này lại phản ứng mạnh như thế vì chưa từng hút thuốc.
“Không biết hút còn bày đặt.” Lục Tang An vừa vỗ lưng giúp cậu thuận khí, vừa cười nói.
Lâu sau, Nhan Từ mới ổn định lại, buông một câu: “Em ghét hút thuốc, đi ngủ.” Cậu không thèm để ý đến Lục Tang An nữa, xoay người rời khỏi vòng tay hắn, nằm nghiêng ngủ.
Lục Tang An chỉ cảm thấy tính cách trẻ con của cậu thật đáng yêu. Sau khi dọn dẹp qua loa, hắn ôm lấy Nhan Từ và cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi Nhan Từ tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không. Cậu ngồi dậy, xoa xoa phần eo đang đau nhức, rồi vừa kéo giãn người vừa cảm thán trong lòng: Lục tổng vẫn luôn là kiểu người ‘xong việc là không nhận quen biết’.
Sau khi trả phòng, trên đường về, Nhan Từ nhận được cuộc gọi từ Chu Chí, người quản lý của mình.
“Alo, Tiểu Từ, có một hợp đồng mới cần cậu xem. Chiều nay qua đây bàn bạc nhé.”
“Ồ, là hợp đồng đến kỳ gia hạn à?”
“Cậu... Thôi, cứ đến đây rồi nói.” Chu Chí nói lấp lửng rồi nhanh chóng cúp máy.
Nhan Từ ngồi tàu điện ngầm về nhà. Cậu nhìn quanh căn hộ đơn thân rộng 50 mét vuông của mình. Tuy nhỏ nhưng tiện nghi đầy đủ, gần trường học và trạm tàu điện. Có điều, giờ cậu đã tốt nghiệp, lần trước đến phòng nhảy trong trường luyện tập, bác bảo vệ ở tầng dưới còn nói, vài ngày nữa trường sẽ đóng cửa, không cho người ngoài vào nữa.