Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Mang Thai Bỏ Trốn Trong Đêm

Chương 5.3

Nhan Từ không muốn đôi co với hắn nữa. Sau khi xác nhận số tiền trong thẻ không thiếu, cậu một lần nữa yêu cầu xóa ảnh. Đối phương vui vẻ rút điện thoại ra, ngay tại chỗ xóa hết ảnh, thậm chí còn cho Nhan Từ xem cả thùng rác đã được làm sạch.

"Cậu mở luôn cả kho lưu trữ trên mạng cho tôi xem xem có sao lưu không?" Nhan Từ hỏi.

"Ồ, cẩn thận thật đấy. Được thôi, để cậu xem." Lý Vĩ không ngần ngại đưa kho lưu trữ ra cho cậu kiểm tra.

Nhan Từ lướt qua một chút, phát hiện trong đó toàn là những đoạn phim không phù hợp với trẻ em và ảnh của những con nợ khác. Không thấy ảnh bán khỏa thân của mình, cậu thở phào nhẹ nhõm.

"Này, tôi bảo này, dạo gần đây sao chẳng thấy tin tức gì về cậu trên mạng vậy?" Lý Vĩ cười khẩy, dò hỏi.

"Tôi không lên được nữa rồi. Đắc tội một người không thể đυ.ng vào. Nên cho dù anh có giữ ảnh cũng chẳng làm được gì đâu." Nhan Từ nói dối mà mắt không hề chớp.

Lý Vĩ tỏ vẻ tiếc nuối: "Thật à? Vậy có muốn theo tôi không? Tôi đảm bảo cậu ăn ngon mặc đẹp, không thiếu thứ gì."

Nếu Nhan Từ thực sự không nổi tiếng nữa, những bức ảnh này cũng chẳng có giá trị. Dù sao, Nhan Từ là con trai, lại không để lộ điểm nhạy cảm, ngoài ánh sáng công chúng thì ảnh đó chẳng uy hϊếp được gì.

"Thôi, tôi nhỏ bé thế này, không hợp với con đường đó." Nhan Từ từ chối thẳng thừng.

"Không sao, theo tôi thì cậu sẽ chẳng phải chịu khổ, chỉ toàn được hưởng phúc thôi." Lý Vĩ nhích lại gần, bàn tay to lớn còn định chạm vào mu bàn tay của cậu.

Nhan Từ khéo léo né tránh, lạnh nhạt đáp: "Không cần đâu, cái phúc đó anh để dành cho người khác đi."

"Nếu có ngày đổi ý, cứ gọi cho anh nhé."

Nhan Từ nhìn hắn, thầm mắng trong bụng: Anh nằm mơ đi.

Không chịu nổi sự trơ trẽn của Lý Vĩ, cậu vội tìm cớ rời đi. Sau khi chắc chắn hắn đã đi xa, Nhan Từ không chần chừ, rút điện thoại ra và bấm số 110:

"Alo, tôi muốn nặc danh tố giác một nhóm cho vay nặng lãi. Tôi đã thu thập đủ bằng chứng rồi."

Cúp máy, cậu thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ:

Hừ, biết ngay bọn chúng chắc chắn còn sao lưu mà. Cứ để cảnh sát tóm gọn các người, xem còn dám hại ai nữa không.

Điều mà Nhan Từ không biết là, từ hôm qua Lục Tang An đã ra lệnh cho người xử lý việc này, còn đặc biệt dặn dò phải xóa sạch mọi thông tin liên quan đến cậu. Tuy nhiên, cậu lại hành động nhanh hơn cả hắn ta, dám một mình đến gặp bọn chúng vào ngày hôm sau.

Về sau, Lục Tang An tiếp tục âm thầm giải quyết hậu quả cho cậu. Dù sao thì, những kẻ như Lý Vĩ thuộc loại lưu manh khó đối phó. Với Nhan Từ – một cậu thanh niên trẻ tuổi, chưa trải đời – chỉ cần tin vào công lý là đủ, mọi thứ khác cứ để hắn ta lo.

Trưa hôm đó, sau khi nộp đầy đủ bằng chứng tại đồn cảnh sát, Nhan Từ rời đi. Đi ngang qua một phòng làm việc, cậu nghe thấy bên trong đang cãi nhau ồn ào, có vẻ liên quan đến một vụ án nào đó. Tuy nhiên, sự tò mò của cậu chưa đủ lớn để đứng lại nghe ngóng chuyện cảnh sát, liền bước nhanh định rời đi.

"Rầm!"

Cánh cửa đột ngột mở ra từ bên trong, va mạnh vào mũi Nhan Từ.

Đau đớn khiến cậu lập tức ôm lấy mũi, ngồi thụp xuống đất, nước mắt không kiềm được mà tuôn ra.

"Không sao chứ? Tôi không biết bên ngoài có người, không cố ý đâu." Một giọng nam trầm ấm đầy từ tính vang lên từ trên đầu cậu.

Thẩm Ý quỳ một chân xuống, hai tay đỡ lấy cánh tay Nhan Từ, muốn kiểm tra xem cậu có bị thương nặng không. Vừa rồi anh đang tức giận nên mở cửa hơi mạnh.

Nhan Từ cúi gằm mặt xuống đầu gối, mất một lúc mới lên tiếng, giọng uể oải:

"May mà mũi tôi là hàng thật, không thì thảm rồi."

"Đừng cúi đầu mãi, để tôi xem có chảy máu không." Thẩm Ý lo lắng nói.

Nhan Từ ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn còn đọng ở khóe mắt, đầu mũi đỏ ửng tương phản rõ rệt với làn da trắng mịn, trông vừa đáng thương vừa buồn cười.

Thẩm Ý sững lại khi thấy rõ gương mặt cậu, tim anh dường như ngừng đập một nhịp, sau đó lại đập dồn dập như trống.

Lúc Nhan Từ cúi đầu thì không sao, nhưng vừa ngẩng lên liền thấy một khuôn mặt lớn gần sát mình, khiến cậu giật mình muốn lùi ra sau. Kết quả, cậu ngã ngồi xuống đất, mông đau điếng.

Cậu bỗng cảm thấy trong mũi có gì đó nhồn nhột, rồi một dòng máu nóng chảy ra.

Cậu ngơ ngác đưa tay lên chạm vào, ngón tay ướt sũng.

Chảy máu mũi rồi.

Theo thói quen, cậu ngửa đầu lên.

"Đừng ngửa đầu, máu sẽ chảy vào miệng đấy!" Thẩm Ý vội nói. Nhưng không kịp ngăn, động tác của Nhan Từ nhanh hơn.

Quả nhiên, chỉ nghe thấy một tiếng "ọe" từ cậu.

Muộn rồi.