Cánh cửa phòng của Hà Khiêm bị đá tung ra, dấu lõm rõ ràng in trên cánh cửa sắt. Một nhóm đàn ông mặc vest đen ùn ùn xông vào.
Thân hình họ vạm vỡ, mang đến cảm giác áp bức nặng nề.
Hà Khiêm nhìn nhóm người lạ mặt, lập tức nhận ra rằng họ đến không có ý tốt.
Ngoài rìa đám đông, một bóng dáng cao ráo bước vào ngược sáng.
Người đó cao, chân dài, bộ vest cao cấp đắt tiền làm tôn lên vẻ thanh lịch, quý phái. Anh ta đút một tay vào túi, khi bước vào còn khẽ chống tay lên khung cửa, cúi nhẹ người. Những đường nét sắc sảo, trôi chảy dần hiện rõ trong ánh sáng.
Chiều cao gần 1m90 của người đàn ông như áp đảo Hà Khiêm, ánh mắt anh ta lấp lánh vẻ hứng thú.
Toàn thân Hà Khiêm lạnh toát.
… Là Chu Từ Ánh.
Chưa kịp phản ứng, một bàn tay ấm áp đã áp lên eo cậu, nhấc cậu lên và quẳng lên vai một cách dễ dàng.
Khi Hà Khiêm kịp nhận ra, cậu đã bị nhét vào trong xe.
“Cạch!”
Tay cậu bị khóa lại, tiếp theo là chân.
Lúc này, Hà Khiêm chẳng khác nào một tử tù.
Tử tù bị đẩy xuống địa ngục, còn Hà Khiêm lại sống trong địa ngục trần gian.
Cậu bị đưa về nhà của Chu Từ Ánh. Hà Khiêm giãy giụa, gào thét, cầu xin những người hầu đang đứng im cúi đầu cứu lấy mình.
Nhưng chẳng ai bận tâm, tất cả đều rời đi.
Cậu bị nhốt trong một căn biệt thự được bao quanh bởi hàng rào sắt và những đóa hồng rực rỡ.
Chu Từ Ánh áp bàn tay thon dài lên gương mặt cậu, giọng nói trầm thấp thì thầm:
“Hà Khiêm…”
“Anh… anh định làm gì?”
Giọng Hà Khiêm run rẩy, khóe mắt ướt đẫm nước, ánh nhìn lạnh lẽo pha lẫn hoang mang, nhưng phần lớn là sự chán ghét đối với sự vô lễ của Chu Từ Ánh.
Ánh mắt đó khiến Chu Từ Ánh – kẻ đã hóa thành dã thú điên cuồng trong sự chờ đợi – cảm thấy bị kích động.
Nuốt khan, anh ta cất giọng khàn khàn:
“Cuối cùng tôi cũng tìm được em rồi.”
Câu nói âm u, khó hiểu vang lên trong không gian.
Hà Khiêm cố gắng bỏ chạy, nhưng sự chênh lệch về sức mạnh quá rõ ràng. Nỗ lực của cậu chẳng khác nào châu chấu đá xe, hoàn toàn vô ích.
Chu Từ Ánh tàn nhẫn, tính khí thất thường.
Không có gì ngạc nhiên khi Hà Khiêm bị bắt về. Điều duy nhất có thể xem là may mắn, đó là Chu Từ Ánh không có ý định gϊếŧ cậu.
Mỗi ngày, Chu Từ Ánh đều ép cậu ăn cháo nóng để duy trì sức khỏe cơ bản.
Dẫu Hà Khiêm mắng chửi thế nào, cũng không nhận được phản hồi từ anh ta. Không những không được tự do, tình cảnh của cậu ngày càng tệ hơn.
Sự tồi tệ đó giống như một ngày mưa âm u, đè nén đến ngạt thở.
Nhưng mọi thứ còn kinh khủng hơn thế…
Hà Khiêm sẽ mãi không quên lần Chu Từ Ánh, trong cơn mơ mơ màng màng, đặt tay lên động mạch cổ của cậu, thì thầm:
“Tuyệt quá… em vẫn còn hơi ấm.”
Khoảnh khắc đó, Hà Khiêm lạnh sống lưng!