Việc Chu Từ Ánh không về nhà suốt một tuần nay, rồi bất ngờ quay về, không làm cậu ngạc nhiên. Điều khiến cậu bất ngờ lại chính là sự bình thản của Chu Từ Ánh lúc này.
Hà Khiêm từng nghĩ, việc cậu bỏ trốn, từ chối để Chu Từ Ánh đút cháo, sẽ khiến mình phải chịu đựng một đêm đầy bạo lực khi hai người gặp lại.
Sự yên tĩnh này, tựa như một lưỡi dao sắc bén kề sát cổ, khiến cậu luôn căng thẳng, không dám thả lỏng dù chỉ một chút.
12 giờ 11 phút đêm.
Chu Từ Ánh đặt bút xuống, mệt mỏi xoa nhẹ hai bên thái dương.
Khi cúi đầu, một vài sợi tóc ngắn rủ xuống, đường nét sắc sảo của anh dưới ánh đèn trở nên càng thêm nổi bật.
Hà Khiêm vô thức cảm thấy sợ hãi…
Chu Từ Ánh khẽ nhếch môi, nở một nụ cười ác ý:
“Căng thẳng cái gì?”
“Không, tôi buồn ngủ rồi.”
Hà Khiêm cố gắng tỏ vẻ mệt mỏi, ngáp dài.
Diễn xuất vụng về của cậu không qua mắt được Chu Từ Ánh. Người đàn ông kia bình thản lấy một điếu thuốc từ trong áo khoác, ngậm lên môi.
Ngón tay dài và thon bật chiếc bật lửa, nhưng ngay khi đưa gần đến môi, anh lại rút tay lại rất nhanh, rồi quăng chiếc bật lửa kim loại lên bàn.
Chu Từ Ánh lơ đễnh hỏi:
“Hai ngày nữa huấn luyện quân sự à?”
“Ừ.”
“Tôi đã xin giấy chứng nhận bệnh viện cho em.”
“…Ừ.”
“Tay đỡ hơn chưa?”
Hà Khiêm cười nhạt:
“Anh muốn nghe câu trả lời gì? Đỡ hơn rồi có thể làm gì đó à?”
Mối quan hệ giữa Chu Từ Ánh và Hà Khiêm chưa bao giờ là bình đẳng.
Chỉ cần Chu Từ Ánh muốn, Hà Khiêm bắt buộc phải chiều theo.
Đây là “ý thức” của một kẻ đóng vai tình nhân.
Những ngày tháng nửa tháng đầy đau đớn và tàn bạo đó, Hà Khiêm không muốn lặp lại nữa.
Nó thực sự khiến cậu cảm giác như mất đi nửa mạng sống.
Mặt Chu Từ Ánh trầm xuống, giọng điệu sắc bén của Hà Khiêm như từng mũi kim đâm vào tim anh, đau buốt và lạnh lẽo.
“Ngủ đi.”
Chu Từ Ánh mấp máy môi, một lần nữa nói:
“Muộn rồi, đi ngủ đi.”
Hà Khiêm đứng dậy, không ngoảnh đầu lại, rời khỏi phòng.
Chu Từ Ánh nhìn bóng lưng dứt khoát đến nghẹt thở của cậu, bàn tay trái siết chặt trên bàn.
Khi cánh cửa thư phòng khép lại, bàn tay của Chu Từ Ánh đau nhói, run rẩy buông thõng xuống. Băng quấn ở cổ tay do dùng sức quá mạnh đã rỉ máu.
Ngoài cửa sổ, tiếng sấm chớp vang rền, gió lớn quét qua dữ dội.
Hơi nóng của mùa hè bị trận mưa lớn cuốn phăng, để lại màn đêm bức bối, như một nỗi u sầu đè nặng trong lòng, không sao xua tan được.
Hà Khiêm nằm trên giường, mồ hôi túa đầy trán.Cậu lại mơ một cơn ác mộng dài…
Hay đúng hơn, đó không phải giấc mơ, mà là thực tại.
…
“Rầm!”