Hà Khiêm không hề nhắc đến Chu Từ Ánh, cũng không hỏi về vết thương lở loét trên cổ tay của anh.
Vết thương trên tay Chu Từ Ánh rất nghiêm trọng, là do cứu Hà Khiêm mà có.
Hà Khiêm đã nhìn thấy.
Nhưng suy cho cùng, nếu Chu Từ Ánh không ép buộc cậu làʍ t̠ìиɦ nhân, Hà Khiêm sẽ không bỏ chạy, cũng sẽ không gặp kẻ thù của Chu Từ Ánh, và Chu Từ Ánh sẽ không bị thương.
Quan hệ nhân quả, hậu quả do mình gây ra thì tự mình chịu.
Hà Khiêm vốn có lòng trắc ẩn, nhưng ngoại lệ với kẻ cưỡng ép.
Buổi tối, sau khi hoàn thành ca phẫu thuật, Hà Khiêm nằm viện quan sát ba ngày. Trong suốt ba ngày đó, cậu không gặp Chu Từ Ánh.
Sau khi về nhà, Hà Khiêm cũng không thấy Chu Từ Ánh đâu, nghe người hầu nói rằng Chu Từ Ánh đã ba ngày không về.
Những ngày tiếp theo, Hà Khiêm vẫn không gặp Chu Từ Ánh.
Lần đầu tiên, Hà Khiêm cảm nhận được sự tĩnh lặng chưa từng có.
Trong khi Hà Khiêm xem đó là một tuần yên tĩnh, Chu Từ Ánh lại liên tục qua lại giữa văn phòng và bệnh viện.
Ban đêm.
Trên bàn làm việc của Chu Từ Ánh là một chồng tài liệu.
Ngón tay anh run lên khi châm điếu thuốc.
Những tài liệu đó ghi lại mọi chuyện liên quan đến nhà họ Hà.
Khi đọc xong, trái tim Chu Từ Ánh như bị ném vào hầm băng, lạnh thấu xương, chạm một cái là vỡ tan.
Anh chống một tay lên trán, nở nụ cười chua xót.
Cuối cùng, Chu Từ Ánh đã hiểu tại sao Hà Khiêm lại căm ghét mình đến vậy…
Tàn thuốc rơi xuống, tan thành tro bụi.
Anh sắp xếp lại tài liệu, đứng dậy quay về Chu trạch.
Khi anh về đến nhà, quản gia cung kính báo:
“Thiếu gia, ngài Hà đang ở trong thư phòng.”
“Ừm.”
Chu Từ Ánh dụi tắt điếu thuốc, tắm rửa rồi mới đến thư phòng.
Khi anh bước vào, Hà Khiêm đang ngồi trước bàn làm việc, trước mặt là một đống sách, chăm chú viết gì đó.
Dưới ánh đèn ấm áp dịu dàng, những đường nét thanh tú, lạnh lùng của Hà Khiêm lại toát lên vẻ ấm áp khó tả.
Chu Từ Ánh tiến đến gần, nhưng Hà Khiêm không ngẩng đầu, chỉ bực bội xé tờ giấy rồi ném sang bên cạnh, tạo thành một đống như ngọn núi nhỏ.
Chu Từ Ánh chống tay lên bàn, nhìn kỹ.
Đó là đơn xin gia nhập đoàn.
Chu Từ Ánh sững sờ, “…”
Hà Khiêm lúc này mới nhận ra có người bên cạnh, cậu ngẩng đầu lên nhìn:
“…”
Là Chu Từ Ánh.
Hai người đã một tuần không gặp mặt, cảnh tượng trước khi Chu Từ Ánh rời Chu trạch không phải là một ký ức dễ chịu.
Bầu không khí đột nhiên trở nên ngượng ngập.
Hà Khiêm cúi mắt xuống, giả vờ bình tĩnh cầm cuốn sách bên cạnh, mở ra xem.
Trên bìa sách in rõ ba chữ lớn: “Luật Hình Sự.”
Hà Khiêm: “…”
Cậu thật sự muốn lấy cuốn sách đó ném thẳng vào mặt Chu Từ Ánh, nói cho anh ta biết rằng giam giữ trái phép và quấy rối tìиɧ ɖu͙© đều là hành vi phải ngồi tù!
Nhưng Hà Khiêm không đấu lại được Chu Từ Ánh, cậu đã từng thử qua.
Lúc mới bị Chu Từ Ánh bắt cóc, cậu đã báo cảnh sát, nhưng vô ích…
Chu Từ Ánh dễ dàng đưa cậu từ đồn cảnh sát về nhà, rồi ghì chặt cậu xuống, tàn nhẫn trừng phạt.
Cả cơ thể Hà Khiêm rã rời.
Cậu mơ màng, lạc lối, bị giam trên chiếc giường đó nửa tháng trời.
Trong nửa tháng tàn bạo không kiểm soát ấy, Chu Từ Ánh như một con chó điên máu lạnh.
Hà Khiêm bị buộc phải khuất phục.
Khi Chu Từ Ánh muốn, cậu không còn vùng vẫy nữa.
Hà Khiêm biết, chống cự cũng vô ích.
Bởi vì điều đó chỉ càng khiến Chu Từ Ánh thêm hưng phấn.
Chu Từ Ánh = chó điên.