Vết thương vẫn rỉ máu.
Chu Từ Ánh bị thương khi ở nước ngoài, vừa mới hoàn thành một ca phẫu thuật thì nhận được cuộc gọi của Hà Khiêm và lập tức quay về.
Anh hơi ngẩng cằm lên, tựa đầu vào bả vai Hà Khiêm.
“Hà Khiêm… Tiểu Khiêm…”
Cách gọi vụng về, khi phát ra từ cổ họng khàn đến mức gần như không nghe rõ là đang nói gì.
Cách gọi đó, Chu Từ Ánh đã luyện tập cả đời.
Kiếp trước, Chu Từ Ánh qua đời ở tuổi 37, chết vì tình.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu rọi lên giường.
Chu Từ Ánh, nhiều ngày không ngủ, cuối cùng ôm Hà Khiêm mà thϊếp đi.
Chu Từ Ánh, sinh ra đã không có số phận tốt đẹp.
Hiếm hoi mới ngủ yên, nhưng trong mộng vẫn bị dằn vặt bởi ác mộng.
Trong giấc mơ. Ánh hoàng hôn rực rỡ, chói lòa. Giữa dòng người đông đúc, kèm theo một tiếng thét sắc lạnh.
“Rầm!”
Một người đàn ông nhảy từ trên tầng thượng xuống, không hề chần chừ.
Chu Từ Ánh đang chen qua đám đông, thì thi thể kia rơi xuống ngay trước mặt anh, máu thịt bê bết.
Máu bắn lên đôi giày da của anh. Người luôn mắc chứng sạch sẽ, quyết đoán và sắc lạnh như Chu Từ Ánh, khi nhìn rõ khuôn mặt nát bấy của người đàn ông đó, đã phát điên ôm lấy thi thể ấy vào lòng. — Là Hà Khiêm.
Hai tay anh run rẩy, cổ họng khàn đặc, cúi gập người, cơ thể run lên, ôm chặt lấy một mảnh máu thịt.
Gương mặt trắng trẻo của Hà Khiêm loang đầy sắc đỏ.
Vệt đỏ đó tan ra trong đôi mắt Chu Từ Ánh.
Ngày 9 tháng 11 năm 2021, lúc 6 giờ 41 chiều.
Hà Khiêm, 24 tuổi, nhảy lầu tự sát.
Thế giới của Chu Từ Ánh hóa thành đen trắng… từ đó mất đi mọi màu sắc.
Khi cảnh sát đến hiện trường, Chu Từ Ánh ôm chặt cậu, không để bất kỳ ai mang Hà Khiêm đi.
Cuối cùng, cổ họng anh cũng bật ra một câu:
“Người nhà. Tôi là người nhà của cậu ấy… để tôi đưa cậu ấy về nhà.”
Chu Từ Ánh, kẻ khiến kinh thành phải khϊếp sợ, cả đời không kết hôn, không có người thân.
Nhưng anh đã mang một thi thể về nhà.
Giấu kín suốt hai năm.
………
Hà Khiêm bị quản gia đánh thức.
Khi tỉnh lại, trên mu bàn tay cậu đang truyền nước.
“Ngài Hà, uống chút cháo nhé?”
Quản gia bưng cháo đến, Hà Khiêm cố gắng chống người ngồi dậy, quản gia vội đỡ cậu.
Tay Hà Khiêm chạm vào mép giường, vẫn còn hơi ấm, có lẽ người kia vừa rời đi không lâu.
Hà Khiêm không hỏi, nhưng quản gia lại mỉm cười nói:
“Thiếu gia đến công ty rồi.”
“Ừ…”
“Ngài Hà bị gãy tay phải, lát nữa tôi sẽ đưa ngài đến bệnh viện để làm một tiểu phẫu. Thiếu gia dặn tuần này hơi bận, không cần ngài dùng bữa cùng.”
Hà Khiêm gật đầu, không nói gì thêm.
Cánh tay đau nhức dữ dội, cả cơ thể như bị vật nặng nghiền qua.
Sự điên loạn và bạo ngược của Chu Từ Ánh, Hà Khiêm đã quá quen thuộc.
Nhưng chính sự quen thuộc ấy lại càng khiến cậu tỉnh táo, càng thôi thúc cậu muốn chạy trốn…
Bàn tay không thể cử động, quản gia đút cháo cho Hà Khiêm. Sau khi ăn cháo xong, cậu bắt đầu đọc sách.