Sau Khi Bị Điên Phê Đá Cửa Ép Buộc Yêu

Chương 4.2

Cậu cũng không có cha mẹ.

Hà Khiêm như bị cả thế giới bỏ rơi.

Cậu không hiểu vì sao mình lại đến đây, vì sao không có gì cả?

Và tại sao còn phải chịu đựng những nhục nhã này…

Hà Khiêm hít sâu hai hơi, nhưng vẫn khó lòng chợp mắt.

Ngày hôm sau.

Hà Khiêm dậy sớm, đến trường học như thường lệ. Trần Nhiên tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu:

"Chào buổi sáng~"

Hà Khiêm gật đầu, lật sách bắt đầu tập trung nghe giảng. Trong giờ học, cậu hiếm khi trò chuyện với Trần Nhiên. Còn Trần Nhiên ôm một chồng sách lớn, chăm chỉ chuẩn bị bài.

Sau giờ học, Hà Khiêm nhìn Trần Nhiên đang thu dọn sách vở, đột nhiên hỏi:

"Trần Nhiên, cậu đang dạy gia sư ở đâu vậy?"

"Ồ~ một trung tâm đào tạo."

"Giới thiệu mình qua đó được không?"

Câu hỏi của Hà Khiêm khiến Trần Nhiên ngạc nhiên.

Hà Khiêm là sinh viên ngoại trú, chứng tỏ là người gốc Kinh Thành. Hơn nữa, bạn cùng phòng đã từng thấy cậu đi xe hơi sang trọng. Rõ ràng, Hà Khiêm không thiếu tiền.

Trần Nhiên không hỏi thêm chi tiết.

"Để mình hỏi giúp cậu. Cậu có thành tích nào trong các cuộc thi không? Toán, Lý, Hóa chẳng hạn?"

"Quán quân cuộc thi Toán toàn quốc năm 2019, quán quân Vật Lý toàn quốc năm 2021…" Hà Khiêm đột ngột dừng lại.

Cậu không có bằng chứng.

"Những bài đó mình cũng có thể giải, nhưng mình chưa từng tham gia thi." Giọng Hà Khiêm nhỏ dần.

"Không sao. Đã vào được Đại học Chính trị Kinh Thành thì chắc chắn là người có thực lực. Để mình hỏi giúp, có tin gì sẽ báo lại cho cậu."

Nói xong, Trần Nhiên cười tươi rồi rời đi.

Ở thế giới khác, Hà Khiêm không quen biết Trần Nhiên. Năm nay cậu 19 tuổi, vốn là sinh viên năm hai, nhưng giờ đây phải bắt đầu lại từ năm nhất.

Hà Khiêm đến thư viện ngồi đọc sách, đợi học xong tiết tự học buổi tối mới về đến nhà họ Chu.

Vừa bước vào nhà.

Hà Khiêm đã nhìn thấy một nữ giúp việc đeo găng tay đứng ngay cửa, găng tay đã ngả màu, hai tay đan vào nhau. Cô cúi chào cung kính:

"Chào cậu Hà."

"Ừ."

"Mời cậu đi theo tôi."

"Hả?"

Hà Khiêm đi theo đến phòng khách, và trên bàn trà là… một đống cam lớn, khoảng chừng mười cân.

"Cậu Hà, cậu chủ dặn rằng tuần này cậu phải ăn hết chỗ cam này."

Người giúp việc quỳ một gối, bắt đầu bóc vỏ cam cho cậu.

Hà Khiêm: …

Chu Từ Ánh bị bệnh à?!!

"Tôi không ăn cam." Ánh mắt lạnh lùng của Hà Khiêm lóe lên.

Người giúp việc lập tức hoảng hốt: "Xin cậu Hà đừng làm khó tôi…"

"Tôi không làm khó cô."

"Cậu chủ nói, cậu rất thích ăn cam…"

"…"

Hà Khiêm thầm chửi trong lòng, sắc mặt trở nên khó coi.

Nữ giúp việc thấy cậu không chịu ăn, nước mắt bắt đầu tuôn rơi như mưa. Hà Khiêm đành nhẫn nhịn, cố gắng ăn không ít.

Ăn xong cam, cậu gọi điện chất vấn Chu Từ Ánh.

Điện thoại đổ chuông hai lần mới được bắt máy.

"Hà Khiêm."

Giọng nói nhẹ bẫng của Chu Từ Ánh vang lên từ đầu dây bên kia.

Giống như vừa tỉnh ngủ.

Cũng giống như đang mệt mỏi vì bệnh.

"Tôi không ăn cam."

"Hả?"

"Tôi nói tôi không ăn cam. Tôi không muốn ăn cam!"

"Cam của Trần Nhiên, em thích mà."

"…"

Hà Khiêm im lặng. Trước đây, cậu chỉ cố ý nói thích để chọc tức Chu Từ Ánh, thực ra cậu không hề thích cam.

Việc Chu Từ Ánh làm là để trừng phạt cậu.

Chu Từ Ánh có một sự chiếm hữu cực đoan với người tình của mình.

Hà Khiêm không được phép tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông hay phụ nữ nào.

Chỉ cần Hà Khiêm liếc nhìn một người thêm vài giây, Chu Từ Ánh sẽ tìm cơ hội trừng phạt cậu.

Công khai, không hề che giấu.

Trước đây, đa phần hình phạt đều diễn ra trên giường.

May mắn là hiện giờ Chu Từ Ánh không ở đây, Hà Khiêm coi như thoát một kiếp. Nhưng phải ăn hết mười cân cam, thực sự không dễ chịu chút nào.

"Chuyện dạy gia sư, đừng nghĩ nữa."

Qua điện thoại, giọng Chu Từ Ánh lạnh lùng như băng, kéo cậu về thực tại.

Tim Hà Khiêm chùng xuống.

Chu Từ Ánh rõ ràng đang ở cách cậu hàng vạn dặm, nhưng lại biết rõ mọi việc của cậu như lòng bàn tay.

Cứ như trên người cậu có gắn thiết bị nghe lén vậy.

Hà Khiêm lập tức cúp máy.

Cậu nằm trên giường, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ánh mắt vô hồn.

Cậu giống như một con chim nhỏ bị nhốt trong l*иg.

Cửa l*иg không khóa.

Nhưng bên ngoài l*иg có dã thú canh giữ, cậu không thể trốn thoát, thậm chí có thể bị xé nát.

Cậu chỉ có thể buộc phải ngoan ngoãn.

Hà Khiêm cứ nghĩ mãi rồi thϊếp đi. Khi tỉnh dậy, đã sang ngày hôm sau.

Như thường lệ, Hà Khiêm lên xe đến trường. Khi vào lớp, Trần Nhiên đã ngồi đó, cậu cũng ngồi xuống.

Trần Nhiên bước tới, có chút áy náy nói:

"Hôm qua mình hỏi giáo viên ở trung tâm, hiện tại họ không thiếu gia sư…"

Hà Khiêm đã đoán trước, gật đầu.

Trần Nhiên nhìn vào đôi mắt vô hồn của cậu: "Cậu thiếu tiền lắm à?"

Hà Khiêm lắc đầu.

Cậu chỉ muốn giúp một người.

Giúp một gia đình.