Chương 1: Chủ động một chút
Hạ Khiêm tỉnh lại.
Cậu bị trói chặt trên một chiếc ghế, xung quanh trông giống như một nhà máy ống thép bỏ hoang.
Một cái chân giơ cao, chuẩn bị giáng thẳng xuống người cậu.
"Rầm!" Một tiếng động lớn vang lên từ cửa!
Một bóng đen cao gầy, ánh sáng lờ mờ từ cánh cửa sắt cũ kêu kẽo kẹt, luồng gió lạnh buốt thổi tới.
Gương mặt của bóng đen dần rõ ràng.
Là Chu Từ Ánh!
— Kẻ bao nuôi Hạ Khiêm.
Ánh mắt vốn mong chờ của Hạ Khiêm lập tức tối sầm.
Không thể nào vui nổi.
Việc cậu bị ép làm người tình của Chu Từ Ánh chỉ mới xảy ra một tháng trước.
Trong vỏn vẹn một tháng, Hạ Khiêm đã trốn chạy ba lần. Ở lần thứ ba, không may cậu lại bị kẻ thù của Chu Từ Ánh bắt cóc.
Chu Từ Ánh bước vào nhà máy bỏ hoang, đi ngược ánh sáng, châm một điếu thuốc.
Khi châm thuốc, bàn tay anh bọc lấy một ngọn lửa xanh mờ, ánh sáng nhấn mạnh đường nét sắc bén, mờ ảo trong bóng tối.
Một làn khói trắng lượn lờ.
Chu Từ Ánh ngậm điếu thuốc, bình thản nói:
"Cần bao nhiêu?"
"Tiền? Mày còn dám nhắc đến tiền với tao à? Chu Từ Ánh! Vụ tập đoàn Long Phi, mày nhanh quên vậy sao? Chính mày đã khiến bố tao phải ngồi tù! Tao nói cho mày biết, hôm nay tao gọi mày tới đây, chính là để hành hạ tình nhân của mày trước mặt mày để xả giận!"
Người đàn ông hét lên rồi đá đổ ghế của Hạ Khiêm.
"Rầm!" Hạ Khiêm ngã xuống đất, đau đến mức mặt trắng bệch, các đường nét trên gương mặt cậu nhăn lại vì đau đớn.
Chu Từ Ánh nhíu mày, ném điếu thuốc xuống đất.
"Muốn trả thù thì nhắm vào tao. Tao cho mày cơ hội, cứ ra tay."
"Mày nghĩ tao ngu sao? Ai mà không biết mày, Chu Từ Ánh, mày giỏi đến mức nào chứ!"
Lời vừa dứt, ánh mắt lạnh lẽo của Chu Từ Ánh quét tới, khiến người đàn ông run lên một cái.
Gã vội kéo Hạ Khiêm lên cùng với chiếc ghế, dí con dao vào cổ cậu.
Gã run rẩy uy hϊếp:
"Chu Từ Ánh! Nếu mày dám bước thêm một bước, tao sẽ gϊếŧ hắn! Tao nói được làm được!"
Chu Từ Ánh cúi đầu.
Anh rút con dao ở thắt lưng, xoay nó trong tay, rồi dùng lưỡi dao sắc bén cắt đứt gân tay trái của mình, động tác nhanh gọn dứt khoát.
Máu đỏ chảy xuống từ cổ tay.
"Chu Từ Ánh!"
"Anh… Anh…"
Cả gã đàn ông lẫn Hạ Khiêm đồng loạt lên tiếng.
Chu Từ Ánh nhướng mày, vẻ mặt bình thản.
Như thể chẳng có điều gì có thể khuấy động anh, khí chất trầm ổn bẩm sinh không dễ dàng bị phá vỡ trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Hạ Khiêm nghiến răng, hét lớn:
"Mày bị ngu à? Chu Từ Ánh, tao không cần mày cứu tao!"
Chu Từ Ánh đã giam giữ cậu, bắt cóc cậu.
Trong mắt Hạ Khiêm, anh là một kẻ cưỡng bức.
Nhưng kẻ cưỡng bức này giờ lại tự cắt gân tay mình, đóng vai một người hùng cứu rỗi.
Hạ Khiêm không hiểu.
Cậu cũng không cần Chu Từ Ánh cứu mình.
Cậu vốn không thuộc về thế giới này, có lẽ cái chết cũng là một sự giải thoát.
Nghe những lời của Hạ Khiêm, gã đàn ông tức giận đá cậu một cú.
Hạ Khiêm lại ngã xuống, máu trào ra từ miệng cậu. Cơ thể gầy gò của cậu đập xuống sàn bụi bặm, trán bị va đến bầm tím.
Hạ Khiêm nghiến răng, im lặng chịu đựng.