Chương 26: Tạm biệt
Thôn làng vùng này đều xây dọc theo bờ sông, nhà vườn Lục Viễn dẫn Tạ Vũ đi nằm trên bờ sông ở cuối đường. Nhà là nhà sàn mới xây, rất có phong cách Thổ Gia.Nhà vườn ở nơi này coi như là tiêu dùng cao cấp, khách hàng phần lớn đều là người thành phố đặc biệt đến ăn món ngon. Hôm nay không phải là ngày lễ nên trong quán vắng tanh.
Dưới sự tiếp đãi nhiệt tình của ông chủ, hai người ngồi xuống vị trí ở đại sảnh. Lục Viễn cầm thực đơn liếc nhìn, ngẩng đầu thản nhiên hỏi Tạ Vũ: “Cô ăn món ăn dân dã không?”
Tạ Vũ cười lắc đầu: “Không thích cái này.”
Lục Viễn gật đầu, đưa thực đơn cho cô: “Vậy cô tự chọn đi.”
Tạ Vũ cầm lấy thực đơn xem, thật đúng là không rẻ. Cô biết trước đây tình trạng kinh tế của Lục Viễn có lẽ khá tốt, nhưng ăn vốn sáu năm, bây giờ chắc cũng giật gấu vá vai.
Cô bĩu môi, chọn một nồi lẩu cá sông đặc trưng, thêm một món ăn thêm rồi thôi.
Lục Viễn cười: “Cô không cần tiết kiệm tiền cho tôi đâu.”
Tạ Vũ trả thực đơn lại cho ông chủ, cười: “Không muốn lãng phí thôi.”
Hai người ngồi chờ mang thức ăn lên, đang không biết nói chuyện gì, một đám người cơm nước no nê đi ra từ phòng bao bên cạnh. Tạ Vũ quay đầu nhìn theo bản năng, cách ăn mặc của bốn, năm người đàn ông thì đại khái là nhân viên công vụ.
Người cuối cùng đi ra là Hướng Vân. Cô ấy thấy hai người cũng thoáng giật mình, hỏi: “Lục Viễn, Tạ Vũ, sao hai người ở đây vậy?”
Tuy cô ấy nói chuyện tỉnh táo, nhưng sắc mặt hơi trắng, rõ ràng là phản ứng sau khi cố uống rượu. Tạ Vũ nói: “Hôm nay tôi về Thượng Hải. Đang định gọi điện thoại cho cô đây.”
Hướng Vân liếc nhìn Lục Viễn, nói: “Tôi tiễn người ta một chút, lát nữa sang tìm hai người.”
Cô ấy đi rồi trở lại rất nhanh, mặt lộ vẻ mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh Tạ Vũ.
Tạ Vũ hỏi: “Những người đó là ai thế?”
Hướng Vân hơi bực phẩy phẩy tay: “Còn có thể là ai chứ? Lãnh đạo ở trên xuống kiểm tra. Kiểm tra cái gì? Còn không phải là tới ăn ăn uống uống, chẳng làm chút chuyện đàng hoàng gì cả.”
Sắc mặt cô ấy nhợt nhạt vô cùng, tay lặng lẽ che bụng. Tạ Vũ đang định mở miệng hỏi, Lục Viễn đã nhíu mày nói: “Cô lại đau dạ dày à?”
Hướng Vân gật đầu: “Ban nãy uống nhiều rượu, nên bây giờ hơi khó chịu.”
“Vậy có cần đi mua ít thuốc không?” Tạ Vũ hỏi.
Hướng Vân đau đớn nhíu mày, ngẩng đầu nói với Lục Viễn: “Ngăn kéo thứ hai trong phòng làm việc của tôi có thuốc, phiền anh giúp tôi đi lấy một chút, Tiểu Bành ở phòng làm việc.”
Chỗ này cách tòa nhà văn phòng chính quyền địa phương chỉ mấy phút đi bộ, ngược lại chẳng phiền phức gì. Lục Viễn ừm một tiếng đứng dậy ngay.
Sau khi anh đi, Hướng Vân đặt khuỷu tay lên bàn chống đầu, đau đớn nhắm mắt lại.
Tạ Vũ rót một cốc nước nóng đặt bên tay cho cô ấy: “Không uống được thì ra vẻ làm gì?”
Hướng Vân yếu ớt thở dài: “Toàn là lãnh đạo, tôi từ chối thế nào được. Ở đơn vị kiểu này chính là như vậy, dù là hoang vu hẻo lánh cũng không thể tránh khỏi.”
Tạ Vũ nói: “Tôi tưởng công việc của các cô đều rất nhẹ nhàng không có áp lực.”
Hướng Vân trầm mặc rất lâu mới bất đắc dĩ nói: “Nếu không phải thỉnh thoảng lãnh đạo ở trên kiểm tra, buộc phải xã giao, thì công việc quả thật rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến độ người cũng tàn phế cả.”
Tạ Vũ nghĩ nghĩ, nói: “Tôi nghe nói cô tốt nghiệp đại học Bắc Kinh thi lựa chọn và điều động đến đây, trẻ tuổi làm đến chức trưởng làng như cô cũng coi như không tệ. Sau này tương lai rộng mở.”
Hướng Vân cười tự giễu một tiếng: “Cô là phóng viên, thấy nhiều biết rộng, không thể không rõ hơn tôi con đường làm quan cái gì là quan trọng nhất. Tôi không có bất kì bối cảnh nào, đừng nói thăng chức, mà điều đến huyện cũng không biết đến năm nào tháng nào.”
Cô ấy dừng một chút, “Nói thật, tôi cũng không phải muốn làm quan gì. Khi đó lúc tốt nghiệp tôi đã kí với ngân hàng nước ngoài, nhưng tuổi trẻ lúc nào cũng có chút chủ nghĩa mơ mộng, suy nghĩ mình đến từ miền núi, học hành có thành tựu thì nên làm chút việc cho quê hương, nên dự thi lựa chọn và điều động. Nhưng qua bốn năm, tôi nhìn lại mới biết ngây thơ đến mức nào. Đồng nghiệp xung quanh đi làm thì lười nhác, tan làm thì đánh mạt chược, một mình tôi cả ngày tràn đầy ý chí chiến đấu, ngược lại bị người ta coi như đứa ngốc mọt sách. Chuyện tôi muốn làm thì không làm được gì cả, nơi này vẫn nghèo khổ lạc hậu như cũ.”
Cô ấy thở dài, “Có lẽ tôi vẫn không đủ năng lực.”
Giọng cô ấy có chút nghẹn ngào, Tạ Vũ cũng không biết an ủi cô ấy ra sao. Thật ra tình trạng của cô và cô ấy, nói theo một nghĩa nào đó thì gần như giống nhau. Chỉ là Hướng Vân vẫn còn biết tự suy ngẫm, còn cô đã sớm thờ ơ.
Cô vỗ vỗ cô ấy: “Thật ra cô cũng không cần bi quan quá. Nói không chừng chịu đựng thêm mấy năm nữa là có thể xoay chuyển, chờ cô thăng lên chức cao, chuyện có thể làm được tự nhiên sẽ nhiều hơn thôi.”
Hướng Vân thở hắt ra, hơi ngẩng đầu, mỉm cười với cô, lắc đầu nói: “Chịu đựng thêm nữa thì tôi tàn phế thật mất.”
Tạ Vũ nhíu mày: “Vậy cô chuẩn bị từ chức thật sao?”
Hướng Vân cười khẽ gật đầu: “Tôi đã quyết định rời khỏi.”
“Rời khỏi ư?”
Hướng Vân gật đầu: “Nói thật tôi rất bất hiếu. Bố mẹ khó khăn lắm mới cho tôi lên đại học, nhưng đến bây giờ vì chút tình cảm của mình mà tôi không những không thay đổi quê hương một chút nào, mà cũng không thay đổi hoàn cảnh gia đình tôi. Nghĩ đến việc tiền lương một tháng của tôi chẳng qua là tiền một bữa cơm của mấy người bạn ở thành phố của tôi thôi, là tôi cảm thấy mình đúng là buồn cười. Loại tình cảm này của tôi chỉ thích hợp cho phú nhị đại, ít nhất cũng phải là người giống như Lục Viễn. Đối với người mà hoàn cảnh gia đình bỉnh thường như tôi, vẫn nên thay đổi gia đình mình trước rồi hẵng nói thì hơn.”
Tạ Vũ nói: “Nhưng bất kể nói thế nào thì bây giờ cô cũng trong cơ chế, nếu cô từ chức thì bố mẹ cô sẽ không vui thì sao?”
Hướng Vân cười nói: “Bố mẹ tôi không thích việc này lắm, dù sao thì cải thiện đời sống vật chất vẫn quan trọng nhất.”
Tạ Vũ lại hỏi: “Vậy cô định đi đâu?”
Hướng Vân nói: “Thượng Hải.”
Tạ Vũ hưng phấn nói: “Thật sao? Vậy cô có thể đến tìm tôi.”
“Thật ra…” Hướng Vân nhìn cô, còn chưa nói tiếp, Lục Viễn đã vội vàng quay lại.
Anh đưa lọ thuốc cho cô ấy. Hướng Vân nhìn anh một cái, móc hai viên thuốc ra rồi nuốt xuống. Cô ấy khó chịu vỗ vỗ ngực, nói: “Tôi đi toilet một chuyến.”
Nói xong, hơi lảo đảo đi ra sân sau.
Lục Viễn nhìn về phía Tạ Vũ: “Sao vẻ mặt cô là lạ vậy?”
Tạ Vũ nói: “Ban nãy nghe Hướng Vân nói thấy hơi bùi ngùi.”
“Cô ấy đã nói gì?”
Tạ Vũ đang nghĩ xem kể lại thế nào, sân sau phát ra tiếng nôn mửa. Lục Viễn nhíu mày, nhanh chóng đứng lên đi vào. Tạ Vũ chậm chạp theo sau, nhưng chỉ đứng ở cửa rồi không nhúc nhích nữa.
Hướng Vân nôn xong yếu ớt dựa vào người Lục Viễn. Anh đang dịu dàng vỗ lưng cô ấy, giúp cô ấy dễ chịu.
“Không uống được thì đừng uống, chẳng lẽ người ta còn có thể ép chuốc cô à?” Giọng anh tuy lạnh lùng, nhưng lời nói tràn đầy sự quan tâm.
Hướng Vân cười bất đắc dĩ: “Anh tưởng ai cũng có thể tùy hứng như anh, muốn làm gì thì làm cái đó ư?”
Lục Viễn dìu cô ấy vào ngồi xuống. Tạ Vũ lặng lẽ rót một cốc nước cho cô ấy để cô ấy súc miệng.
Hướng Vân hơi bình phục, cười nói với Lục Viễn: “Ban nãy tôi nói cho Tạ Vũ biết tôi chuẩn bị từ chức.”
Lục Viễn ngược lại không có phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói: “Cô nghĩ kĩ rồi?”
“Ừm, nghĩ kĩ rồi, trễ nhất là cuối năm hoặc đầu năm sau.”
Lục Viễn gật đầu: “Nghĩ xong đi đâu chưa?”
“Thượng Hải.”
Lục Viễn ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Sao muốn đi Thượng Hải? Không phải là cô học ở Bắc Kinh sao?”
Hướng Vân mỉm cười như bất đắc dĩ: “Anh biết tại sao tôi đi Thượng Hải mà.”
Lục Viễn mặt không biểu lộ cảm xúc gì cúi đầu: “Ở đây tài năng của cô không thể nào phát huy được, từ chức là lựa chọn đúng đắn. Nhưng cô chuẩn bị kĩ rồi hẵng đi, dù sao cũng về mấy năm rồi, trở lại thành phố lớn, bất luận là công việc hay cuộc sống thì cũng sẽ khó thích ứng ngay.”
Hướng Vân nói: “Ừm, có lẽ tôi sẽ thi nghiên cứu sinh trước.”
Lục Viễn cười: “Cái này tôi tin cô, nhắm mắt cũng có thể thi đậu.”
Tạ Vũ luôn lặng lẽ nhìn hai người đối đáp, không chen vào. Lục Viễn và Hướng Vân có một sự ăn ý tế nhị, tuy không nói nhiều, nhưng dường như hiểu đối phương rất rõ.
Tạ Vũ biết, nói từ một nghĩa nào đó, hai người này là đồng loại trong núi sâu, cho nên khó tránh khỏi có chút thấu hiểu nhau.
Chờ sau khi lẩu cá bưng lên, Tạ Vũ lại lặng lẽ bắt đầu ăn. Phải nói là mùi vị của nồi lẩu này ngon tuyệt, ban đầu cô không nói lời nào, đang suy nghĩ một số chuyện, nhưng sau đó ngược lại quên hết, chỉ cắm cúi ăn.
Ăn một bữa cơm xong, Hướng Vân đã gần như bình thường lại, sau khi ra cửa thì tạm biệt Tạ Vũ, rồi nói sau này đến Thượng Hải gặp lại.
Lục Viễn đưa Tạ Vũ đến bến xe. Bến xe vốn tấp nập, lúc này chỉ lác đác không được mấy người.
Tạ Vũ bước lên một chiếc minibus vào huyện, sau khi ngồi bên cửa sổ, đang định tạm biệt Lục Viễn thì lại phát hiện anh đã xoay người rời khỏi. Cô lặng thinh mỉm cười, đột nhiên hơi mệt dựa vào ghế.
Chỉ chốc lát sau, có người gõ cửa sổ kính. Cô mở mắt nhìn, lại là Lục Viễn đi rồi trở lại. Anh cầm một chai nước đưa vào: “Tôi thấy cô không mang nước theo.”
Tạ Vũ không biết sao hơi cảm động.
Để che giấu cảm xúc bỗng ập tới của mình, cô giơ chai nước lên nhìn, cười nói: “Cũng được, là hàng thật chứ không phải giả.”
Lục Viễn thờ ơ trước câu nói đùa của cô, một đôi mắt đen kịt nhìn cô từ bên ngoài.
Tạ Vũ nhìn thẳng anh: “Hướng Vân định đến Thượng Hải là vì anh?”
Lục Viễn không nói đúng sai.
“Trước đây anh sống và làm việc ở Thượng Hải đúng không?”
Lục Viễn gật đầu.
“Tại sao anh không nói cho tôi biết?” Cô hỏi xong lại cười trả lời thay anh, “Vì cho dù anh có sắp về Thượng Hải thì cũng không định liên lạc với tôi.”
Lục Viễn vẫn không nói gì.
Tạ Vũ mỉm cười: “Thật ra anh nói đúng, chúng ta chỉ là người xa lạ bèo nước gặp nhau. Nhưng như anh tôi vậy mà còn có chút mất mát nho nhỏ đấy.”
Cô quả thật có chút mất mát. Tuy đối với cô mà nói, Lục Viễn thật sự cũng chỉ là một người xa lạ bèo nước gặp nhau. Nhưng dù sao thì người xa lạ này cũng đã cho cô một chút ảo giác tương tự như sự ấm áp.
Có lẽ cô sẽ không quên người xa lạ này.
Lục Viễn nói: “Tự cô chú ý giữ gìn sức khỏe, một mình ra bên ngoài, cẩn thận một chút.”
Tạ Vũ chẳng nghe lọt, chỉ hỏi: “Sau khi tôi đi, anh có nhớ tới tôi không?”
“Không biết.”
“Nhưng tôi biết tôi sẽ nhớ đến anh.”
Lục Viễn không nói gì.
Tài xế lên xe khởi động, động cơ xe bắt đầu vang rừm rừm.
Lục Viễn nói: “Tôi đi đây.”
Tạ Vũ gật đầu.
Chiếc minibus khởi động rất nhanh, từ từ chạy đi. Tạ Vũ quay đầu nhìn cửa sổ sau, Lục Viễn vốn nên rời khỏi lại không biết đứng ở ven đường từ lúc nào, châm một điếu thuốc cầm giữa ngón tay, xa xa nhìn chiếc xe này đi xa.