Xuyên Thành Một Kẻ Ngốc

chương 15

Phía sau, lòng bàn tay Khâu Lương rịn đầy mồ hôi, đầu óc nàng mơ hồ.

Nàng chỉ muốn thử một chút, xem liệu có xuất hiện hình ảnh kỳ lạ nào không. Thật ra, nàng không kỳ vọng gì nhiều.

Nhưng kết quả lại ngoài sức tưởng tượng.

Nàng đã thấy gì?

Khâu Lương cảm thấy đầu óc quay cuồng. Quẻ nàng hỏi là: Tống Kiến Sương có làm hại nàng không?

Nhưng những gì nàng thấy là...

Một Tống Kiến Sương cười rạng rỡ, khuôn mặt rực rỡ như hoa, lúc thì mặc váy trắng thuần khiết, lúc thì khoác áo cưới đỏ rực, cười quyến rũ trong phòng tân hôn, nụ cười tràn ngập sự mê hoặc.

Cảnh tượng này là thế nào?!

Những tiếng cười ấy đều hướng về nàng, cuối cùng, cả hai lại lăn lên giường…

Khâu Lương lắc lắc đầu, đưa tay che kín mắt mình. Cảnh tượng đó quá sức tưởng tượng, nàng không thể nhìn nổi… không, là không dám hồi tưởng lại.

Đây đều là cái quỷ gì thế này? Người phụ nữ này quả nhiên muốn nàng!

Quan trọng hơn, chính nàng lại không giữ nổi định lực, nếu không thì sao lại lăn lên giường với người ta chứ!

Thật sự là quá không có chí khí mà.

Khâu Lương quan tâm không phải là Tống Kiến Sương đối với nàng có nguy hiểm hay không, nàng chỉ lo cho sự an nguy của bản thân.

Giờ thì hay rồi, tính là nguy hiểm hay tính là an toàn đây?

Khâu Lương lúc thì quyết định phải tránh xa Tống Kiến Sương, lúc lại toàn nghĩ đến hình ảnh người phụ nữ kia cười với mình.

Quá kỳ quái! Ở hiện đại nàng chưa từng nếm trải đau khổ vì tình cảm, chủ yếu là do mải lo làm thêm kiếm sống, xoay đủ kiểu việc để bươn chải, bị cuộc sống kéo đi không ngừng, nào có thời gian để yêu đương?

Ngay cả hiện tại, khi xuyên đến đối mặt với tình cảnh của nguyên chủ, nàng vẫn đặt sinh kế lên hàng đầu, kiếm bạc thoát khỏi nhà họ Khâu mới là chuyện cần thiết nhất.

Khâu Lương chưa từng nghĩ tới bạn đời tương lai của mình sẽ là một nữ nhân, lại còn là một nữ nhân cổ đại.

Trong những hình ảnh vừa thấy, có một cảnh Tống Kiến Sương khoác hỉ phục, ôm lấy tay nàng cùng uống rượu giao bôi. Cảnh đó rõ ràng là đang bái đường thành thân, động phòng hoa chúc với nàng.

Còn có thể hoang đường hơn được nữa không?

*

Mặt trời đã ngả về tây, Tống Kiến Sương thu dọn sạp hàng, quay đầu lại thì thấy Khâu Lương nhíu mày đến mức sắp xoắn lại thành nút thắt.

Cái đồ ngốc này...

Chuyện này để về nhà rồi tính sổ. Đừng có viện cớ là giúp nàng đuổi con sâu nhỏ đậu trên cổ, nàng không tin nổi mấy lời dối trá của Khâu Lương.

Hai người trong lòng mỗi người một mớ suy nghĩ, về đến làng, Khâu Lương theo bản năng muốn về nhà họ Khâu, về căn phòng nhỏ của mình.

Chính là mấy hình ảnh đó đã gây chấn động quá lớn, nàng cần phải từ từ ngẫm lại.

Nhưng Tống Kiến Sương lại không cho nàng cơ hội bình tĩnh.

“Đứng lại, tối nay ở lại với ta. Ngươi nhận bạc rồi đấy.”

Mỹ nhân lạnh lùng nhìn tới, dáng vẻ hùng hổ như muốn hỏi tội.

Khâu Lương sờ vào túi tiền trong ngực, cảm thấy nóng bỏng tay. Số bạc này thật không dễ kiếm, bất cẩn một chút là mất luôn cả bản thân.

Nhưng, trả lại tiền là điều không thể.

Nàng lặng lẽ dừng bước, lựa chọn khuất phục trước sức mạnh của bạc.

Tất cả chỉ vì bạc. Dù người phụ nữ này có dùng mỹ nhân kế thế nào, nàng cũng sẽ giữ gìn sự trong sạch của mình.

Nàng tin vào định lực của bản thân.

Khâu Lương âm thầm hạ quyết tâm, nhìn về tương lai không nhất thiết phải làm theo những gì đã thấy. Huống hồ, tương lai đó chưa chắc đã ứng nghiệm trên người nàng.

Dù gì, nàng cũng chỉ là một kẻ vô tình xuyên đến đây. Nhỡ đâu mấy cảnh kia là nói về nguyên chủ và Tống Kiến Sương thì sao?

Từ khi nàng xuyên đến, mọi thứ đã thay đổi rồi.

*

Tống Kiến Sương thấy Khâu Lương không đi tiếp, liền lấy chìa khóa mở cửa sân, dẫn nàng vào nhà.

“Ngươi ở đây chờ ta, ta đi báo với thím Bạch một tiếng.”

Khâu Lương im thin thít, ngơ ngác đứng yên, không thèm đáp lời Tống Kiến Sương.

Nhìn thấy Tống Kiến Sương ôm một tấm vải bước ra ngoài, nàng mới bắt đầu đánh giá gian phòng.

Căn phòng gọn gàng, giản dị, ngoài những vật dụng thiết yếu trong cuộc sống thì bên cạnh giường còn có hai chiếc rương lớn.

Một trong số đó chứa toàn vải vóc, vừa rồi Tống Kiến Sương đã mở ra, còn cái kia thì không rõ.

Có vẻ như nữ nhân này không định ở lại làng Tống lâu, Khâu Lương suy đoán.

Không bao lâu, bên ngoài sân vang lên tiếng đóng cổng.

Tống Kiến Sương tay không trở về, chắc là đã nói xong với thím Bạch.

“Đi đun nước cho ta, ta muốn tắm.”

Khâu Lương đứng im, làm như không nghe thấy.

Tống Kiến Sương bước tới, đứng trước mặt nàng: “Giờ này ngươi còn muốn tiếp tục giả ngốc sao?”

Nàng khẽ cong môi, ý cười không đạt đến đáy mắt.

Khi nhận bạc thì nhanh lắm, lúc làm việc lại bắt đầu giả ngây giả dại.

Khâu Lương đảo mắt, chìa tay ra: “Hai mươi lượng là giá ngủ cùng, đun nước làm việc phải tính riêng.”

Giọng nói trong trẻo, ngữ điệu dứt khoát, nghe lại đặc biệt dễ chịu.