Nụ cười trên mặt Lục Tiêu cứng lại trong giây lát. Hắn mỉm cười nói: "Tiểu điện hạ, nếu ngươi không chọn, thì để những con trùng khác thay ngươi chọn nhé!"
Bản năng mách bảo rằng đây không phải là chuyện tốt, Thẩm Ninh sợ hãi lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy van xin: "Có chuyện gì các ngươi cứ hỏi thẳng, nếu ta biết, ta sẽ nói. Tại sao nhất định phải chọn? Ta không muốn chọn..."
Nói xong, cậu âm thầm bổ sung trong lòng: Nếu thực sự biết, mà có thể nói được, thì cậu mới nói.
Nghe thấy vậy, nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt của Lục Tiêu biến mất, sắc mặt u ám, không nói thêm lời nào.
Thẩm Ninh không chịu chọn, lại thêm sự cảnh cáo của Bùi Trung khiến bọn họ không thể động vào cậu. Chỉ có thể bất lực nhìn cậu bị Bùi Trung mang đi.
Ánh mắt Trác Vũ tối sầm, vừa định kéo người về phía mình thì thấy Bùi Trung đã nhanh chóng bước đến, nắm lấy cánh tay của Thẩm Ninh.
Thẩm Ninh lập tức căng thẳng, toàn thân cứng đờ đứng tại chỗ: “Ngươi... ngươi định làm gì...?”
Bùi Trung không để ý đến cậu, mà chỉ lạnh giọng quay lại nói: “Ta không quan tâm các ngươi có quy tắc gì trước đây, ta chỉ biết con trùng này là ta bắt được, thì nó thuộc về ta. Đừng có lợi dụng lúc ta không có mặt, mà bước vào khu vực riêng tư của ta, nếu không, đừng trách ta trở mặt!”
Nói xong, hắn kéo tay Thẩm Ninh rời đi.
Thẩm Ninh sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy. Đến khi trở về căn phòng trước đó nơi cậu bị nhốt, cậu mới định thần lại, hoảng loạn nhặt chiếc túi trên sàn, ngồi xổm xuống khóc: “Rốt cuộc các người muốn làm gì? Có chuyện gì thì nói rõ ra được không? Đừng dọa ta như thế nữa…”
Những người này rốt cuộc muốn gì? Có vấn đề gì tại sao không nói thẳng, lại phải làm to chuyện như vậy để hù dọa cậu?
Quả nhiên, con người vừa nham hiểm vừa đáng sợ. Một con bướm nhỏ mới trưởng thành như cậu hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ.
Ánh mắt Bùi Trung lạnh lẽo, hắn đá văng chiếc l*иg dưới đất, bấm vào một chỗ trên tường bên trái. Một cánh cửa mở ra, lộ ra một căn phòng lớn hơn.
Thẩm Ninh theo bản năng nhìn vào, phát hiện căn phòng đó giống hệt như lời Lục Tiêu miêu tả. Bên trong có bếp lò, và rất nhiều tàn tích của côn trùng.
Cậu trợn to mắt, Bùi Trung thật sự ăn trùng!
Bùi Trung không chút biểu cảm lấy một đoạn chân côn trùng từ trên tường xuống, dùng dao chặt vài nhát rồi bỏ vào nồi, rửa sạch, đổ nước, thêm gia vị, sau đó đậy nắp lại, bật lửa nấu.
Làm xong tất cả, Bùi Trung mới quay đầu nhìn Thẩm Ninh.
Thẩm Ninh vội ôm chặt chiếc túi, sợ hãi lùi lại, trong lòng run rẩy khóc thầm: Cứu với, người này muốn ăn thịt ta!
Cuối cùng, cậu đã hiểu vì sao ba con người này không nói rõ mục đích của họ. Bởi vì họ chẳng có mục đích nào khác ngoài việc muốn bắt cậu trở về, sau đó ăn thịt cậu!