Nhìn theo bóng lưng của hắn, hốc mắt Thẩm Ninh đỏ bừng, cậu bấu lấy song sắt của cái l*иg, há miệng định cầu xin hắn ta thả mình ra. Nhưng nghĩ đến ánh mắt đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống của hắn, cậu lại không dám mở miệng.
Hắn ta đi rồi, cánh cửa đóng lại thật lâu, rất lâu sau hắn ta cũng không quay lại.
Thẩm Ninh ngồi thu mình trong l*иg, càng lúc càng thấy khó chịu. Cậu muốn cử động nhưng cái l*иg quá thấp, không thể đứng dậy được.
Thẩm Ninh thất thần, ôm lấy đôi chân mình dựa vào song sắt, nhỏ giọng khóc lóc nói: "Không biết cha và các anh, có phát hiện ra mình bị bắt đi chưa. Bọn họ liệu có đến cứu mình không?"
Cha cậu là vương hậu của trùng tộc, cũng là con người. Nhưng khác với con người của Liên Bang, cha cậu rất dịu dàng và nhân từ, chưa bao giờ đánh gϊếŧ trùng tộc, đối xử bình đẳng với tất cả các trùng.
Với Thẩm Ninh, ông cũng đối xử rất tốt. Suốt những năm qua ông luôn nuông chiều, yêu thương cậu.
Các anh trai cũng vậy, mỗi người đều nâng niu cậu như viên ngọc quý.
Nhưng vì cậu chỉ là con nuôi, không phải con ruột, nên lúc nào cũng lo sợ mọi thứ đều là giả. Những năm qua cậu sống cẩn thận từng chút một, không dám phạm phải sai lầm nào.
Ngày hôm qua cậu vừa mới thành niên. Khi thoát khỏi kén, trên người cậu mọc ra một đôi cánh bướm rất đẹp, trở thành một người trưởng thành thực thụ. Vì vậy, cậu muốn đến thế giới loài người tìm ra kẻ xấu đã gϊếŧ mẹ mình để báo thù.
Nhưng không nghĩ tới ngay ngày đầu tiên đã bị kẻ xấu bắt được.
Đây là lần đầu tiên trong đời Thẩm Ninh phạm sai lầm, một sai lầm rất lớn, lớn đến mức cậu không biết liệu cha và các anh có đến cứu mình hay không.
Thẩm Ninh sợ hãi vô cùng, vùi đầu vào gối không dám ngẩng lên.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cậu nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng người bước vào lại không phải alpha lúc trước.
Người đó nhìn cậu bằng ánh mắt đầy căm ghét, khiến cậu sợ hãi lùi về phía sau, nhưng lại phát hiện người đó đem l*иg mở ra.
Rõ ràng người đó rất ghét cậu, tại sao lại mở l*иg giúp cậu?
Thẩm Ninh nhìn người đó với ánh mắt đầy nghi hoặc. Ngay giây tiếp theo, người đó vươn tay túm lấy cánh tay cậu, kéo mạnh ra ngoài.
Alpha tức giận quát: “Ra đây!”
Trong l*иg rất đáng sợ, nhưng rõ ràng bên ngoài còn đáng sợ hơn. Thẩm Ninh nắm chặt thanh chắn, hoảng hốt hét lên: “Ta không ra, không ra…”
Thẩm Ninh sợ bị kéo đi gϊếŧ chết, nắm chặt thanh chắn không chịu buông tay.
Alpha kéo cậu rất nhanh đã mất kiên nhẫn, rút khẩu súng laser từ thắt lưng, chĩa vào trán cậu, lạnh lùng hỏi: "Nghe nói cậu mới sinh chưa đến bốn năm, còn gần một năm nữa mới kết kén, nhưng trước khi kết kén cậu chắc hẳn đã học qua, biết thứ trong tay tôi là gì chứ?"
Cậu biết chứ.