Vợ Ơi, Chị Xin Lỗi

Chương 3: Không hề nhớ mình

Không bao lâu sau, bà Lý nhận được tin bà Trúc qua đời. Bà liền tức tốc về quê. Nhìn An Chi mong manh, nhỏ bé. Đôi mắt chất chứa đầy vẻ đau khổ, u sầu nhưng vẫn phải bình tĩnh lo toan cho bà ngoại một đám tang tử tế. Bà Lý càng thương cô nhiều hơn. Bà ở cùng cô trong suốt thời gian làm tang lễ cho bạn mình.

Lúc chôn cất bà Trúc xong xuôi. Bà Lý thấy An Chi ngồi ở một góc nhỏ trong phòng kín. Ôm di ảnh của bà ngoại mà khóc lớn.

"Bà ơi, bà đi rồi. Bây giờ con chỉ còn một mình không ai thân thích. Con phải làm sao đây. Bao năm nay bà vất vả nuôi con ăn học. Tới lúc con học hành xong rồi, có thể kiếm được tiền phụ giúp bà thì bà lại rời xa con mất. Sao cuộc đời này lại bất công với bà như vậy chứ bà ơi. Con đau lắm, lạnh lắm. Con nhớ bà nhiều lắm, bà ơi."

Bà Lý lặng lẽ đến bên An Chi. Đặt bàn tay lên vai cô an ủi.

"Từ giờ bà sẽ thay bà ngoại con yêu thương con."

Trong lúc đang bơ vơ lạc lõng. Có một người bà đã đến ôm lấy mình an ủi, động viên thật ấm áp khiến cho An Chi rất cảm động. Nhớ đến mấy ngày qua, chính bà Lý là người đã giúp đỡ cô lo liệu đám tang của bà ngoại. Cô càng thêm cảm kích. Hai người cũng vì vậy mà thân thiết với nhau hơn.

Lo xong công việc của bà ngoại. An Chi cũng lên thành phố xin việc. Từ nhỏ, bà ngoại đã dạy cô phải biết tự lực cánh sinh, không được ỷ lại vào người khác. Nên cô chỉ ghé thăm bà Lý chứ nhất định không nhận sự giúp đỡ gì của bà. Và quan trọng hơn là khi quay lại nhà bà, cô liền nhớ đến Hà Anh, đáng tiếc thay, khi cô gặp Hà Anh thì cô ấy cũng chả thèm liếc nhìn cô một cái. Dường như cô ấy không hề có chút ấn tượng nào về An Chi cả. Cũng đúng thôi. Một con vịt xấu xí sao bì được với thiên nga cơ chứ.

Quả nhiên là cô ấy không hề nhớ đến An Chi dù chỉ là một chút. Bà Lý thấy An Chi nhìn theo Hà Anh thì vội nói.

"Con bé đó, nó hơn con hai tuổi lận mà không chín chắn như con đâu. Nó giỏi việc công ty nhưng vô tâm lắm. Tan làm là la cà chơi bời chứ chả chịu về nhà. Nhà bà rộng thế này mà cũng chỉ có một mình bà với cô giúp việc thôi. Hay con về đây ở đi."

"Dạ thôi bà ạ, con cảm ơn ý tốt của bà nhưng con vẫn muốn thử sức xem một mình ở bên ngoài con có thể cố gắng được đến đâu ạ. Khi nào cần con sẽ nhờ bà sau ạ."

"Chỉ là ở cùng bà thôi mà con đã khách sáo rồi. Nếu con muốn trải nghiệm cuộc sống tự do thì cứ ra ngoài sống. Khi nào chán rồi thì về đây. Bà vẫn luôn sẵn sàng đợi con."

"Dạ, vâng ạ."

An Chi chào bà rồi đi kiếm phòng trọ. Cô theo địa chỉ tìm nữ ở ghép mà đến thuê phòng. Trước khi mất, bà ngoại có tích được một khoản tiết kiệm nhỏ nhỏ cho cô. Cộng với tiền tử tuất của bà nên cô cũng có chút vốn để trang trải cuộc sống nơi thành phố xa hoa này.

Dường như bà ngoại đang dõi theo và phù hộ An Chi vậy. Cô đã coi trước vài nơi xin việc nên mới tìm phòng trọ ở gần đó. Người ở cùng phòng cô là một chị gái tên Tuyết. Hai mươi bảy tuổi. Tính tình rất vui vẻ hòa đồng. Ngày hôm sau, cô tới văn phòng luật sư để phỏng vấn xin việc. Không ngờ người phỏng vấn cô lại chính là chị Tuyết này.