Năm An Chi mười tám tuổi. Bà Ngoại bị bệnh nặng chữa trị ở bệnh viện trên thành phố. Nhà chỉ có hai bà cháu. Nên An Chi phải chạy vạy lo lắng mọi chuyện. Cũng may mà có một người bạn của bà đã giúp đỡ khoản viện phí đắt đỏ. Chứ không thì bà cháu An Chi chỉ còn nước đi cắm nhà để chữa bệnh cho bà.
Ngày ra viện, bạn của bà là bà Lý, đón bà cháu An Chi ghé nhà chơi vài ngày. Người bà này có một đứa cháu nội tên là Hà Anh, người này nhiều hơn An Chi hai tuổi. Ba mẹ Hà Anh bận việc nên đi suốt. Thành ra nhà chỉ có hai bà cháu.
Thoạt nhìn, hai bà cháu An Chi cứ tưởng Hà Anh là con trai. Nhưng bà Lý đã vội giải thích rằng. Hà Anh là con gái. Tại hồi mang thai ba mẹ nó mong con trai quá. Thành ra khi sinh Hà Anh ra thì cô mang thân là con gái. Nhưng tính lại là con trai. Hà Anh để tóc ngắn. Mặc đồ nam và nhìn cực kỳ nam tính luôn. Bà còn khoe với mọi người là Hà Anh có nhiều bạn gái lắm. Mà cũng đúng thôi, cái nét đẹp phi giới tính của Hà Anh khiến cho bao cô gái nhìn thấy là u mê không lối thoát rồi.
Chả hiểu sao, ngay từ cái nhìn đầu tiên. An Chi đã thấy trái tim mình rung động với Hà Anh rồi. Bản thân cô cũng tự biết bản thân không hề thích con trai. Và rất thích ngắm nhìn các bạn gái xinh đẹp. Nhưng cô luôn giấu kín đi con người thật của mình. Vì cô là một người con gái thôn quê. Ở đó, mọi người trong ấp, trong xóm đều biết nhau hết. Quanh đi quẩn lại chỉ thích lấy câu chuyện làm quà. Cô không muốn mình trở thành câu chuyện của người khác. Lại càng không muốn bị các bạn cười chê. Và quan trọng hơn là cô sợ bà ngoại buồn.
Hà Anh thì khác. Cô là một tay sát gái chính hiệu. Thay bạn gái như thay áo. Đến nỗi cô có nhiều người cô từng ngủ với mà cô cũng chả nhớ mặt. Và đen đủi thay, An Chi chính là một trong số đó.
Ngày hôm ấy là ngày cuối cùng An Chi ở lại nhà của Hà Anh. Sáng hôm sau cô phải cùng bà ngoại bắt xe về quê sớm. Đêm ấy, cũng như bao đêm khác, Hà Anh không về nhà. Đó là điều rất bình thường đối với Hà Anh. Chỉ khi nào cô về nhà sớm mới là bất thường.
Đến nửa đêm. An Chi đang ngủ thì có người nằm xuống cạnh mình. Nàng giật mình tỉnh giấc. Một hơi rượu xộc thẳng vào mũi nàng. Dưới ánh đèn mờ mờ, ảo ảo. An Chi dễ dàng nhận ra người đó là Hà Anh. Có lẽ cô đã say nên đi nhầm phòng. Nhưng An Chi chưa kịp định thần lại xem mình nên xử lý tình huống này như thế nào thì đã bị Hà Anh đè xuống ở dưới thân. An Chi vùng vẫy yếu ớt, so với sự nhiệt tình của Hà Anh thì chả khác nào kẻ tám lạng người mười kí lô vậy. Vì đã có tình yêu sét đánh với Hà Anh từ trước. Nên An Chi đã không thoát được sự cám dỗ từ cô. Đêm ấy, cô đã trao cho Hà Anh tấm thân trong trắng, ngọc ngà. Sáng sớm hôm sau, cô lặng lẽ cùng bà ngoại ra bến xe để về quê mang theo những giây phút ngọt ngào ngắn ngủi bên Hà Anh. Mỗi lần nhớ lại, cô đều không có chút tiếc nuối nào về đêm ấy cả.
Hà Anh tỉnh dạy thấy mình đang nằm ở một căn phòng không phải phòng của mình. Ánh mắt cô dừng lại ở tấm ga giường nhầu nhĩ với vài giọt máu đỏ trên ga giường. Cô cũng lười nhớ lại những gì đã xảy ra với đứa con gái quê mùa, ngăm đen, cục mịch kia nên tháo tấm ga quăng vào sọt rác.
An Chi có nghe kể về Hà Anh nên cũng biết cô là người ăn chơi, phóng túng, không hề nghiêm túc với quan hệ yêu đương. Nhưng trong lòng cô vẫn hy vọng Hà Anh có một chút nhớ đến mình.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa. An Chi đã tốt nghiệp trường đại học gần nhà. Lúc này, bà ngoại cô cũng đã rất yếu rồi. Bà Lý năm nào về quê cũng đều ghé thăm bà ngoại cô. Năm nay cũng không ngoại lệ. Chỉ là, năm ngoái khi bà ấy về thì bà ngoại An Chi vẫn còn đi lại được. Còn năm nay thì bà đã nằm liệt giường, không thể tự chăm sóc bản thân được nữa.