Anh ta bất lực cong khóe môi, vẻ mặt như đang thở dài.
Tôi bế chú mèo nhỏ chạy nhanh về phía trước, bước chân anh ta cũng nhanh chóng theo kịp.
Chiếc ô trong suốt đã phủ đầy tuyết vươn ra, che cho tôi khỏi những bông tuyết đang rơi.
Bản thân anh ta đang bị tuyết phủ kín, nhưng vẻ mặt nửa cười nửa không lại chẳng hề bận tâm.
"Giỏi lắm, ra ngoài một chuyến mà tìm được nó rồi." Anh ta dùng ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng đầu chú mèo nhỏ trong tay tôi, "Đi thôi, về nhà, lát nữa pha sữa dê ấm với thức ăn cho mèo cho nó ăn."
Anh ta bước lên một bước, khoảng cách giữa chúng tôi được rút ngắn lại.
Hơi ấm từ chiếc khăn quàng cổ màu đỏ tươi lấp đầy khoảng trống lạnh lẽo trên cổ tôi.
Đang ngẩn ngơ, tôi nghe thấy giọng nói của mình: "Anh ra ngoài làm gì vậy?"
Anh ta khẽ cười, giọng điệu trêu chọc: "Tôi ra ngoài tìm mèo lớn, kết quả lại thu hoạch được cả mèo lớn lẫn mèo nhỏ, này, cô đúng là biết cách mang đến cho tôi những bất ngờ thú vị."
Con đường đóng băng hơi trơn, dưới tán ô nghiêng về phía tôi, anh ta nắm chặt lấy tôi cho khỏi ngã.
Anh ta nói: "Này, đi đứng cẩn thận, mèo nhỏ như vậy, không chịu nổi cú ngã của cô đâu."
Tôi vội vàng ôm chặt chú mèo con, ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt anh ta mờ ảo trong tuyết, hiện lên vài tia dịu dàng.
"Dì Vương cũng phải về quê ăn Tết, sẽ không ở lại với tôi, năm nay tôi chỉ có thể đón Tết cùng chú mèo nhỏ này thôi."
Anh ta bĩu môi: "Đương nhiên rồi, nếu cô cũng bằng lòng ở lại ăn Tết với chúng tôi, thì tôi cũng không phải là không thể đồng ý."
Tôi "hừ" một tiếng: "Tôi sợ anh chăm sóc mèo nhỏ không tốt."
Cánh cửa số 680 Đường Nam Kinh, Thượng Hải lại mở ra, bên trong ấm áp như mùa xuân.
Tôi đặt chú mèo con lên tấm thảm mềm mại, còn Nhậm Diên Quang thì đang pha sữa dê với thức ăn cho mèo trong bếp.
Anh ta đặt bát nhỏ trước mặt chú mèo con, ngửi thấy mùi thơm, chú mèo vùi mặt vào bát ăn một cách vội vàng.
Tôi nói với chú mèo con: "Ăn từ từ thôi, tôi và anh chàng to xác này không tranh với cậu đâu."
Nhậm Diên Quang ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, chỉ vào chú mèo con: "Đừng nói nó, lúc cô uống cốc sữa nóng hôm đó, trông cũng y hệt như vậy."
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, anh ta lại búng vào trán tôi: "Này, Lê Gia Niệm, tôi đã nói rồi, tôi không phải làm từ thiện, cô không thể ở nhà tôi free được."
"Chúc mừng cô được tôi tuyển dụng."
Anh ta ngáp một cái: "Chú mèo nhỏ này từ giờ trở đi được tôi nhận nuôi, còn cô, là người dọn phân mèo mà tôi thuê."
****
Những ngày sống cùng Nhậm Diên Quang, chúng tôi không ai hỏi về quá khứ của nhau.