Ngày tôi đến Thượng Hải, một trận bão tuyết lớn chưa từng có đổ ập xuống.
Toàn thành thông báo nghỉ làm nghỉ học, trên đường phố rộng lớn ngoài tôi ra, chỉ còn lại pho tượng lặng lẽ đứng giữa quảng trường trung tâm.
Tôi đã quên mất hình dáng cụ thể của pho tượng ấy, chỉ nhớ đó là một người phụ nữ với ánh mắt từ bi, đứng giữa gió tuyết nhìn tôi, dường như muốn cứu rỗi tôi.
Tôi là một người sắp chết, có lẽ sẽ trở thành một trong những sinh mạng bị cơn bão tuyết này cướp đi.
Lọ thuốc ngủ trong túi áo khoác là chìa khóa giải thoát cho tôi, nó theo từng bước chân loạng choạng của tôi, phát ra tiếng leng keng, như dẫn đường cho tôi trên con đường trở về trong thành phố xa lạ này.
Nghĩ vậy, con đường đóng băng dưới chân dường như cũng không còn khó đi nữa.
Tôi không biết mình đã đi bao lâu, đôi mắt bị tuyết mù che phủ cũng chẳng buồn nhìn những tòa nhà xung quanh.
Khoảng hai mươi phút hoặc nửa tiếng sau, chiếc ghế dài ven đường đã thu hút đôi chân tê cứng của tôi, chúng không nghe theo sự điều khiển của tôi, cứ thế tiến thẳng đến đó.
Tôi đưa tay phủi sạch lớp tuyết tích tụ, ngồi phịch xuống thở hổn hển.
Đối diện ghế dài là một căn nhà, tấm biển mạ vàng ghi "Số 680 Đường Nam Kinh, Thượng Hải".
Tôi liếc nhìn qua loa, rồi lấy lọ thuốc ngủ trong túi ra.
Đúng lúc này, bụng tôi lại réo lên một tiếng không đúng lúc, tôi cười nhìn lọ thuốc trắng trong tay, hơi hối hận vì sao không ăn một bữa no ở nhà ga rồi hãy chết.
Thế này thành ma đói rồi.
Mà lại là con ma đói không ai cúng kiếng.
Tôi thở dài thườn thượt, mở nắp lọ thuốc, nghĩ xem nên uống mấy viên.
Uống một hơi hết hay là chọn một con số yêu thích?
Thôi kệ, dù gì không chết vì thuốc thì cũng chết rét trong trận bão tuyết này.
Tôi lẩm bẩm: "Cô bé bán diêm trong truyện cổ Andersen cũng chết trong tình cảnh vừa lạnh vừa đói như thế này phải không?"
Tôi quá chìm đắm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không nhận ra một người đã bước qua lớp tuyết dày, đứng trước mặt tôi.
Anh ta cười đáp lại câu hỏi của tôi: "Cô khác cô bé bán diêm đấy, cô bé ấy bất đắc dĩ phải chết, còn cô là tự tìm đến cái chết."
Câu đầu tiên anh ta nói với tôi lại chẳng khách sáo chút nào.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người sống thứ hai trên đường phố hôm nay ngoài tôi.
Nghĩ lại bây giờ, đúng là nghiệt ngã.
Tôi nhếch mép, đáp trả không chút khách khí: "Liên quan gì đến anh, tôi muốn chết cũng không được chết à?"
Anh ta cười khẩy một tiếng, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi, rồi đưa tay chỉ vào căn nhà trông có vẻ đắt tiền đối diện.
"Cô thấy căn nhà này không?"
"Tôi không mù, tôi thấy rồi."