"Long Thần, sinh linh duy nhất của loài rồng trong trời đất."
Được sinh ra từ chiến tranh, long tức (hơi thở rồng) mạnh mẽ vô biên.
Phàm nhân chỉ cần chạm phải chút ít là mất mạng ngay lập tức. Còn với thần tiên, nếu nhiễm phải, nhẹ thì tiên thể bị thương, nặng thì thần hồn bị ăn mòn.
Vì vậy, khi chân long xuất thế, luôn thu liễm long tức trước khi lộ diện.
Nhưng trong động phủ thường niên của mình, cho dù long tức đã được Long Thần cố ý thu liễm, thì hơi thở rồng vẫn len lỏi khắp nơi trong hang động.
Bởi thế, nơi Long Thần trú ngụ từ xưa đến nay luôn là đất chết, không một ngọn cỏ nào mọc nổi. Người phàm mà vô tình xông vào, chỉ cần vừa bước qua ngưỡng cửa đã phải mất mạng ngay tức khắc.
Thế nhưng Sầm Vũ vẫn ngủ ngon lành.
Không những ngủ mà còn tự mình tìm được một tư thế thoải mái khi rơi vào lòng Long Thần. Cậu xoay người, nằm nghiêng, một tay vô thức vuốt ve quả cầu nhỏ trong ngực, tay kia gối dưới đầu.
Cậu không chỉ không bị long tức khủng khϊếp trong hang động làm tổn thương, mà dường như rất quen thuộc với nó. Trong cơn mê man, cậu chuyển sang giấc ngủ sâu, ngủ an ổn đến mức không hề nhận ra ánh mắt vàng rực mang đầy sự dò xét của Long Thần ở ngay trước mặt.
Nếu là kẻ khác, dù có là thần tiên, chỉ cần bị một đôi mắt vàng như thế nhìn chăm chú, đã sợ đến tan vỡ cả gan mật.
Dù không nói gì, không làm gì, khí thế của chân long vẫn đủ khiến kẻ khác run sợ.
Ngay cả trứng rồng còn e ngại khí thế ấy, huống chi là những kẻ khác.
Nhưng Sầm Vũ thì lại ngủ rất ngon.
Cậu hoàn toàn không hiểu gì về long tức. Điều duy nhất cậu biết, đó là trong tiệm mèo của mình có hàng chục chú mèo, từ mèo Ragdoll, mèo Anh lông ngắn cho đến mèo ta, giống nào cũng có, số lượng nhiều vô kể.
Trong số đó, chú mèo ấn tượng nhất, đồng hành với cậu lâu nhất, là một chú Maine Coon lông vàng.
Vẻ uy nghiêm tựa vương giả, phong thái điềm tĩnh, ánh mắt trầm ổn nhưng sắc lạnh của chú mèo ấy đã gắn bó với Sầm Vũ suốt mười năm.
Cảm giác về long tức mà Sầm Vũ có được lúc này rất giống với cảm giác mà chú Maine Coon ấy từng mang lại cho cậu.
Trong giấc mơ, Sầm Vũ như quay lại tiệm mèo của mình. Cậu đang nằm nghỉ ở căn phòng nhỏ trên tầng hai, với chú Maine Coon vàng nằm bên gối.
Cậu trở mình, cảm nhận được một thứ gì đó mềm mại, mát lạnh chạm vào. Tưởng rằng đó là đuôi của chú mèo, cậu vươn tay nắm lấy, miệng mơ màng nói:
"Đừng quậy nữa, để ta ngủ thêm chút."
Nhưng thứ cậu nắm lại chính là tóc của Long Thần.
Long Thần không tức giận, cũng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Hắn được sinh ra vì chiến tranh, thức tỉnh trong những thời khắc hỗn loạn của trời đất, và ngủ yên khi bốn bể thanh bình. Hắn chưa từng thấy hoa nở, chỉ biết lửa khói. Thời gian hắn ngủ còn dài hơn cả thời gian hắn thức.
Hắn không biết cách, cũng không giỏi biểu lộ cảm xúc.
Hắn chỉ nhìn người đang ngon giấc trong lòng mình, rồi liếc mắt sang quả trứng rồng co rúm trong lớp áo.
Trứng rồng run lẩy bẩy trước ánh nhìn ấy, rồi từ từ bay ra ngoài.
Một khi trứng rồng đã “sống lại,” nó tự nhiên cảm nhận được sự hiện diện của Long Thần, cũng như sự liên kết huyết thống giữa chúng.
Nhưng nó chỉ dừng lại ở mức cảm nhận.
Bởi lẽ, quả trứng sợ Long Thần đến mức chết điếng, không hề muốn trải nghiệm “niềm vui đoàn tụ” giữa rồng và trứng rồng trong giây phút gặp lại này. Nó chỉ muốn trốn chạy.
Về phần Long Thần, sống hàng chục vạn năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy một sinh linh đồng tộc với mình.
Hắn để người đó nằm ngủ trong lòng mình, chống tay lên trán, nghiêng đầu nhìn quả trứng đang run rẩy. Sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng, không hề thay đổi.
Mãi một lúc sau, Long Thần mới giơ tay, đầu ngón tay chạm vào vỏ trứng.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm nhận được nhịp đập của trứng rồng, sự kết nối huyết mạch giữa hai sinh linh cùng tộc, và bản năng bảo vệ tộc đàn của một thủ lĩnh.
Trứng rồng cũng cảm nhận được lời triệu hồi từ Long Thần.
Vỏ trứng trắng mịn, bóng loáng phát ra ánh sáng lấp lánh. Không còn là quả cầu vô tri, trứng rồng hiện ra nguyên hình của nó: trên bề mặt vỏ trứng xuất hiện những chiếc vảy rồng mềm mại màu trắng ngà, ẩn chứa hình dáng một chú rồng non đang cuộn tròn.