“Nếu thật sự muốn quậy phá, mà ngươi không sợ lạnh, thì ra ngoài tuyết chơi một lát đi.”
Tiểu cầu rất nghe lời Sầm Vũ. Khi trong nhà không đủ chỗ để nghịch, nó tự bay ra ngoài, lăn lộn trên tuyết, làm cho tuyết dày nửa thân người xung quanh căn nhà gỗ bị san phẳng. Nhờ vậy, Sầm Vũ cũng có thể ra ngoài dạo chơi một chút.
Vì quá buồn chán, Sầm Vũ – người giỏi tự tạo niềm vui – đã làm một chiếc xe trượt tuyết đơn giản.
Sau khi hoàn thành, cậu ngồi phía sau xe trượt, còn tiểu cầu thì cuốn dây thừng, bay phía trước kéo xe. Một người một cầu chơi đùa xung quanh căn nhà gỗ cả một giờ không ngừng nghỉ.
Sau khi chơi xong, về đến nhà, nước tắm cũng chẳng cần đun. Chỉ cần đổ nước lạnh vào thùng, tiểu cầu chui vào nước một lát là nước đã ấm.
Khi Sầm Vũ cởi đồ ngâm mình trong thùng, cậu cũng không cần lo nước sẽ nguội. Nhiệt độ luôn được giữ ổn định, muốn ngâm bao lâu thì ngâm. Hơn nữa, còn có tiểu cầu lăn qua lăn lại trên vai làm spa cho cậu.
Những ngày tháng như vậy quả thật quá thoải mái. Nếu được, Sầm Vũ nghĩ rằng tuyết có thể rơi mãi, để mùa đông này kéo dài, cậu có thể tận hưởng như vậy mãi mãi.
Hôm đó, Sầm Vũ ôm tiểu cầu nằm trong chăn đọc sách. Người đàn ông bí ẩn từng xuất hiện trước đây lại hiện thân.
Tiểu cầu trong chăn dường như cảm nhận được điều gì, muốn chui ra ngoài nhưng bị bàn tay của Sầm Vũ đang đặt trong chăn giữ lại.
Người kia đã ẩn thân, Sầm Vũ làm như không thấy gì, tiếp tục đọc sách.
Nhưng lần này, người đàn ông không chỉ đến nhìn quanh vài chỗ rồi đi, mà lấy từ trong tay áo ra thứ gì đó, đặt ở cuối giường của Sầm Vũ.
Ánh mắt Sầm Vũ lướt qua: Hả?
Sao lại là một quả cầu giống hệt tiểu cầu?
Bên giường, người đàn ông ẩn thân nhìn Sầm Vũ bằng ánh mắt sâu thẳm một lúc lâu, sau đó mới biến mất.
Người vừa rời đi, tiểu cầu trong chăn liền lăn tới cuối giường, chui ra ngoài. “Bốp” một tiếng, nó lấy thân mình đâm vào quả cầu vừa được đặt xuống, đẩy quả cầu rơi xuống đất.
Sầm Vũ đặt sách xuống, kéo chăn ra:
“Tiểu cầu?”
Tiểu cầu bay từ trên giường xuống đất, như đang chơi bi-a, không ngừng lấy mình đâm vào quả cầu trắng giống hệt nó kia.
Sầm Vũ nhanh chóng nhận ra rằng tiểu cầu dường như không thích quả cầu kia.
Giống như khi nuôi mèo, nếu trong nhà đột nhiên có thêm một con mới, những con mèo vốn có cũng sẽ không vui vẻ.
Nhưng rõ ràng, quả cầu bị đưa đến này không chỉ đơn thuần là "không được thích".
Sầm Vũ thầm nghĩ: Người đàn ông đó rốt cuộc có mục đích gì? Hắn muốn làm gì?
Chẳng lẽ tiểu cầu cũng là thứ mà người kia mang đến?
Trong lúc đó, tiểu cầu đã dùng toàn lực, vừa đẩy vừa húc quả cầu trắng giống hệt nó ra khỏi căn nhà gỗ.
Đến khi ở ngoài sân tuyết, trước khi Sầm Vũ kịp gọi lại, tiểu cầu đã bay vọt lên trời, rồi từ trên cao lao xuống với lực mạnh mẽ. Nó đập ngang quả cầu kia, quét thẳng nó lên không trung, chỉ trong chớp mắt quả cầu đã biến mất không còn bóng dáng.
Sầm Vũ chỉ kịp đưa tay che mắt, nhìn về phía bầu trời.
Hừm, không thấy nữa rồi.
Tiểu cầu rũ sạch tuyết trên mình, như thể vỗ tay hài lòng sau khi hoàn thành việc gì đó, rồi bay trở lại bên cạnh Sầm Vũ.
Sầm Vũ thu ánh mắt về, thắc mắc:
“Không phải là đồng loại của ngươi sao?”
Tiểu cầu bay thẳng vào nhà, thái độ dứt khoát, có chút kiêu ngạo.
Sầm Vũ dở khóc dở cười, đi theo vào trong, trong lòng nghĩ thầm: Người đàn ông đó cứ đến lần này đến lần khác, không giống như đang có ý tốt.
Chỗ này e rằng không ở lâu được nữa.
“Tiểu cầu,” Sầm Vũ khoác áo, mở tủ, “chúng ta đi thôi.”
Trên bầu trời, Thu Văn bay đi trong lo lắng.
Mất một quả trứng rồng đã là tội lớn, hắn lại tự ý mang theo thêm một quả nữa.
Hắn có thể hình dung ra, nếu việc này bị lộ, bản thân sẽ có kết cục ra sao.
Nhưng người không vì mình, trời tru đất diệt. Thần tiên cũng vậy. Bảo hắn ngồi chờ chết, hắn không làm được.
Giờ đây, hắn đã bước vào con đường này, chỉ còn chờ nhóm người Âu Dương Thuật đi hậu sơn bắt “kẻ trộm trứng”.