Đổng Ngọc Tú xoa đầu con trai, cô chỉ nuôi một đứa con này, bình thường Bạch Tử Mộ đã rất ngoan ngoãn không bao giờ khiến bà phải lo lắng, nhưng từ sau khi cha cậu bé gặp chuyện, cậu càng ngoan hơn trước, ngoan đến mức làm bà đau lòng.
Dường như cậu bé đã cảm nhận được điều gì đó, cậu sợ rằng mẹ cũng sẽ rời đi.
Buổi tối khi ăn cơm, Bạch Tử Mộ chỉ ăn mỗi cơm trắng, không động đũa đến các món khác.
Trên bàn có nửa con vịt và hai con cá kho, đều là thức ăn còn thừa từ buổi tiệc, có dấu vết đã được người khác dùng qua. Đổng Ngọc Tú nhìn lướt qua bàn, sau đó đứng dậy vào bếp thái một ít cải thảo rồi xào một đĩa nhỏ riêng cho cậu bé. Lần này, đũa của Bạch Tử Mộ bắt đầu động nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã ăn sạch.
Chị dâu cả ngồi bên cạnh định lấy một đũa ăn thử nhưng thấy chỉ là một đĩa rau cải xào đơn giản thì lại lười đưa tay, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đúng là tiểu thiếu gia, ngay cả thức ăn thừa cũng không chịu ăn."
Chỉ có mỗi đĩa cải thảo là mới làm, lượng lại ít thêm vào đó Bạch Tử Mộ còn nhỏ nên ngoài chị dâu ra thì không ai nói gì thêm.
Buổi tối, Đổng Ngọc Tú dọn dẹp một căn phòng nhỏ vốn để chứa đồ, tạm thời mẹ con bà ở đó.
Mùa đông ở miền Bắc lạnh giá, Đổng Ngọc Tú quấn con trai mình như một chú tằm nhỏ. Cậu bé ăn no, cộng thêm việc buổi trưa đã ngủ nhiều nên tối không buồn ngủ lắm, hai mẹ con ngồi bên chiếc đèn bàn cũ, chơi trò tạo bóng bằng tay lên tường.
Đổng Ngọc Tú dùng tay làm thành hình một con thỏ tai dài trên tường, Bạch Tử Mộ liền dùng tay làm hình một chú chó, nhảy lên rượt theo.
Đổng Ngọc Tú cười khẽ rồi dùng hai tay tạo thành hình một con bồ câu đang bay.
Đột nhiên, Bạch Tử Mộ ôm lấy tay mẹ, không chơi nữa rồi nhỏ giọng nói: "Mẹ đừng đi."
Đổng Ngọc Tú hôn nhẹ lên đầu con trai dỗ dành: "Mẹ không đi, mẹ đang chơi với con mà."
"Đừng bay đi."
"Được, mẹ không bay đi."
Ngoài cửa vang lên hai ba tiếng gõ nhẹ, Đổng Ngọc Tú khoác thêm áo rồi ra mở cửa, người đến là bà ngoại Đổng.
Bà cụ mang theo một bát dầu lửng, lúc ăn cơm bà đã để ý thấy tay đứa nhỏ bị phồng lên hai chỗ do bỏng, dù bà cụ không nói gì nhưng vẫn để tâm nên mang dầu thuốc đến bôi cho cậu bé.
Hai mẹ con nhỏ giọng trò chuyện. Bà ngoại Đổng cẩn thận hỏi han Đổng Ngọc Tú về những năm tháng vừa qua, nhắc đến chồng của bà nhưng Đổng Ngọc Tú chỉ cắn môi, không nói nhiều.
"Ngọc Tú, con nói thật với mẹ, tại sao thằng bé lại mang họ Bạch? Ngày trước chẳng phải con đã đi với La Tuấn Thanh sao?"
"Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa."
"Hắn ta lừa con đúng không? Để mẹ tìm đến nhà hắn! Mẹ đã biết tên họ La kia không phải thứ tốt lành gì mà, ngày trước chỉ toàn lời hứa hão. Thi đỗ đại học thì sao chứ..." Bà ngoại Đổng tức giận, mắt đỏ hoe: "Con gái à, từng ấy năm con viết thư chỉ bảo bình an, chẳng nhắc gì thêm, mẹ cứ tưởng ở ngoài kia con sống tốt nên không nhớ nhà."
"Mẹ, chỉ là mấy năm đầu con khổ một chút thôi."
Đổng Ngọc Tú ngăn mẹ lại, nhỏ giọng kể về những năm qua.
Bà rời đi năm vừa tròn 19 tuổi. La Tuấn Thanh mà bà ngoại nhắc tới là bạn học của anh trai bà. Sau hai năm ôn thi, Đổng Ngọc Tú không đỗ đại học, còn La Tuấn Thanh lúc ấy đã là sinh viên. Khi trở về, anh ta gặp lại Đổng Ngọc Tú thì ngay lập tức bị thu hút và hứa hẹn rất nhiều. Đổng Ngọc Tú tin lời liền theo anh ta đến thành phố lớn. Trong thời gian La Tuấn Thanh học đại học, bà trở thành người bạn đồng hành, hỗ trợ anh ta, nhưng chưa được bao lâu, La Tuấn Thanh thay lòng đổi dạ.
Khi không thể sống nổi ở thành phố lớn, Đổng Ngọc Tú tìm đến anh ta nhưng lại bị xô ngã. Lần đó, cô phải nhập viện cấp cứu và chỉ giữ được tính mạng.
"Lúc ở bệnh viện, con đã quen biết anh Bạch. Anh ấy không chê con, còn giúp đỡ con rất nhiều." Đổng Ngọc Tú kể.
"Vậy còn thằng bé Tử Mộ?"
"Là con của anh Bạch. Chúng con đã kết hôn, có giấy chứng nhận hẳn hoi."
Bà ngoại Đổng muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Đổng Ngọc Tú biết bà muốn hỏi điều gì nên cười nhẹ: "Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, con tự nguyện, con cảm kích anh Bạch, cũng thật lòng yêu anh ấy."
La Tuấn Thanh ở lại thành phố lớn cưới một cô gái thành thị để ổn định cuộc sống, trong khi Đổng Ngọc Tú bắt đầu lại từ đầu. Anh Bạch đối xử rất tốt với cô, sau khi có Tử Mộ, anh càng thương yêu hai mẹ con như báu vật. Nhưng đến mùa xuân năm nay, anh Bạch dẫn đội đi Tây Tạng xây đường, trên đường xảy ra sự cố sạt lở, cả đội đều mất liên lạc.
Bà ngoại Đổng nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Tử Mộ thở dài rồi ngước lên hỏi con gái: "Sau này con tính sao?"
Đổng Ngọc Tú nhẹ nhàng thổi lên tay con trai, cúi đầu nói: "Đội cứu hộ vẫn đang tìm kiếm, họ nói rằng nếu có tin gì sẽ báo ngay. Một ngày chưa tìm được anh Bạch thì con sẽ tìm thêm một ngày."
"Nếu mãi mãi không tìm được thì sao?"
Đổng Ngọc Tú nói với giọng kiên định: “Vậy con sẽ ở bên cạnh Tử Mộ, nuôi dạy thằng bé nên người.”
Bà ngoại Đổng thương xót, khuyên nhủ: “Con còn trẻ, không thể cứ sống vậy cả đời được.”
Nhưng Đổng Ngọc Tú không nghe, chỉ cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng.
Bạch Tử Mộ theo mẹ ở lại thị trấn nhỏ Đông Xương.
Tuy còn nhỏ nhưng cậu bé cũng hiểu không phải ai cũng đối xử tốt với mẹ con mình.
Nhà họ Đổng có ba anh chị em. Anh cả Đổng Ngọc Hải tiếp quản công việc của cha, sống gần đó, bà ngoại Đổng sống cùng anh cả. Người con thứ hai là Đổng Ngọc Mai, gả về thành phố bên, mỗi lần về nhà rất khó khăn, qua đám tang xong liền trở về nhà chồng, còn em út Đổng Ngọc Tú đưa con về, sống cùng mẹ tại nhà anh cả.
Ở chưa đầy hai ngày, chị dâu cả đã lấy cớ mượn chiếc áo khoác dạ của Đổng Ngọc Tú, nói là mượn để mặc đi thăm họ hàng dịp Tết, nói mượn nhưng thực chất là lấy.
Đổng Ngọc Tú không để tâm liền đưa áo cho chị ta. Nhưng khi chị dâu lại nhắc đến chiếc áo bông nhỏ của Bạch Tử Mộ, bà làm như không nghe thấy, không có ý định đưa.
Chị dâu không hài lòng, bữa tối kiếm cớ cà khịa, Đổng Ngọc Tú vẫn làm ngơ, chờ mọi người ăn xong thì lấy 20 tệ đưa cho anh cả nói là tiền sinh hoạt phí của hai mẹ con.
Đổng Ngọc Hải không nhận, đẩy lại rồi nói: “Em cứ giữ lấy, ở nhà ăn bữa cơm thôi, không cần đưa tiền.”
Ánh mắt chị dâu cứ nhìn chằm chằm vào số tiền nhưng nhìn sắc mặt chồng, chị ta chỉ ngậm miệng, không dám nói gì.
Đêm giao thừa, nhà nhà treo đèn đỏ, dán câu đối, riêng nhà họ Đổng vừa mới làm đám tang thì chỉ dán đôi câu đối xuân và vài chữ “Phúc”, không đốt pháo.
Cũng vì vậy, tiếng chị dâu đánh con vang khắp nơi, con trai chị ta, Đổng Thiên Sở khóc to đến mức người nghe cũng đau đầu.
Khi Lôi Đông Xuyên được người nhà sai mang bánh chẻo sang, từ xa cậu đã nghe tiếng trẻ con khóc rống. Cậu vẫn nhớ cậu bé xinh xắn nhà họ Đổng – người mà cậu gọi là “tiểu câm xinh đẹp”. Cậu là cậu bé đang khóc nên cậu vội ôm bát bánh chẻo nhôm chạy nhanh, vào nhà tìm một vòng thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm khi thấy người khóc không phải cậu bé đó.
Đổng Thiên Sở và Lôi Đông Xuyên đều tầm sáu, bảy tuổi, nhờ ăn uống đầy đủ nên Thiên Sở tuy thấp hơn Đông Xuyên nửa cái đầu nhưng lại béo mũm mĩm. Lúc này, cậu ta đang khóc to miệng, tiếng vang khắp nhà.
Chị dâu cả đang cầm cây gậy nhỏ đánh con, bên cạnh là chiếc áo khoác dạ nhưng áo đã bị cháy một lỗ to bằng miệng bát, không thể mặc được nữa.
“Đổng Thiên Sở! Ngày nào cũng nghịch! Không đυ.ng vào cái gì không đυ.ng lại đυ.ng ngay cái áo này. Con bảo mẹ mai mặc gì đây?” Chị dâu đau lòng thật sự, dù chiếc áo không phải của mình nhưng đồ tốt như thế bị hỏng, chị ta cảm thấy tim như bị dao cắt. Nhìn sang Đổng Ngọc Tú, chị ta nghiến răng quất thêm một gậy vào mông con trai: “Áo này là mẹ mượn của cô con đấy, giờ làm sao trả đây?”
Đổng Thiên Sở khóc to hơn: “Con không động vào! Mẹ, thật sự không phải con làm!”
Mặt chị dâu tối sầm: “Không phải con thì ai? Cả nhà chỉ có trên người con có vết than!”
Đánh vài cái nữa, bà ngoại Đổng mới lên tiếng khuyên can. Đổng Thiên Sở lập tức chạy ra ngoài, vừa chạy vừa lau nước mắt.
Lôi Đông Xuyên không quan tâm những chuyện đó, cậu mang bánh chẻo qua rồi còn chắn cho Bạch Tử Mộ nữa, cậu sợ cậu bé mới đến bị dọa sợ.
Bạch Tử Mộ vẫn ở cạnh mẹ, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo như sứ không tỏ vẻ gì, trông không có vẻ sợ hãi. Khi Lôi Đông Xuyên gọi, cậu bé ngẩng đầu nhìn còn mỉm cười nhẹ với cậu.
Đôi mắt Lôi Đông Xuyên sáng lên, cậu chạy quanh cậu bé vài vòng rồi còn muốn rủ cậu ra ngoài chơi.
Bạch Tử Mộ ngẩng đầu hỏi: “Mẹ, con có thể đi không?”
Đổng Ngọc Tú gật đầu, cậu liền ngoan ngoãn đi theo sau Lôi Đông Xuyên. Khi đến cổng sân, cậu bé bất ngờ nắm lấy gấu áo của Lôi Đông Xuyên.
Lôi Đông Xuyên bị kéo lại, ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”
“Tối quá, em sợ.”
“Có anh đây, không sợ!”
Lôi Đông Xuyên định nắm tay cậu bé nhưng cậu bé không chịu chỉ thích nắm gấu áo nhưng Lôi Đông Xuyên cũng thích lắm nên cứ để cậu bé làm vậy. Đây là lần đầu cậu được làm anh, bàn tay nhỏ cứ túm lấy gấu áo nhưng lần nào cũng nắm rất chặt khiến cậu cũng thấy an tâm.
Lôi Đông Xuyên thầm nghĩ, cậu em trai này thật đáng yêu, vừa xinh đẹp lại ngoan ngoãn.
Tối đó, khi về nhà, Lôi Đông Xuyên vẫn còn lâng lâng. Đến lúc mẹ Lôi dọn quần áo, bà cầm áo khoác của con trai lên rồi tức giận nói lớn: “Lôi Đông Xuyên! Con lại nghịch ở đâu mà làm bẩn áo đầy vết than thế này?"