Alpha Độc Quyền Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 1

Chiếc bánh mousse dâu tây màu hồng nhạt được đặt trên bàn, sạch sẽ đến mức không dính một hạt bụi, sự ngọt ngào có thể trông thấy bằng mắt thường.

Người phụ nữ gầy gò ngồi trước bàn từ từ nhấc chiếc nĩa trong tay, múc một miếng kem nhỏ, ngập ngừng rồi mới đưa vào miệng.

Vị ngọt nhạt đến mức gần như không cảm nhận được, tựa như đang ăn một miếng bọt biển tan chảy ngay khi chạm đầu lưỡi.

Cô nhẹ nhàng đặt chiếc nĩa xuống, đôi tay gầy đến mức lộ rõ từng mạch máu nhợt nhạt từ từ đưa lên, che đi gương mặt tinh xảo nhưng cũng tái nhợt kia.

Nước mắt rơi trên khăn trải bàn trắng tinh, để lại những vòng tròn ẩm ướt.

Mục Tuyết, ba mươi tuổi, vì căn bệnh mang tên “Trì Duyên Chứng” mà sắp mất đi vị giác của mình.

#Đường Tiếu Dương cút khỏi giới giải trí.

#Tần Sướиɠ xuất hiện tại sự kiện với tinh thần hoảng loạn, lặng lẽ rơi lệ.

#Khi nào AO mới thực sự bình đẳng.

Đường Tiếu Dương hít sâu một hơi, ấn tắt điện thoại rồi ném nó trở lại túi xách.

Người tài xế taxi ngồi phía trước không ngừng liếc nhìn cô gái ở ghế sau qua gương chiếu hậu. Đây là lần đầu tiên ông gặp một hành khách mặc lễ phục ngồi taxi.

Cô gái trông chỉ khoảng chưa tới hai mươi tuổi. Chiếc váy dài màu xanh đậm lấp lánh với những hạt sequin nhỏ trên tà váy, bên ngoài khoác một chiếc áo lông dày cộp. Mái tóc đen bóng được búi gọn gàng, làn da trắng mịn, đôi môi đỏ hồng, đôi mắt hạnh nhân sắc sảo cùng đôi lông mày đậm. Nhan sắc của cô khiến người ta liên tưởng đến một búp bê sứ tinh xảo, hoặc một nàng công chúa trong phim hoạt hình bước ra đời thực.

Nhưng thật đáng tiếc, "công chúa búp bê" này dường như không mấy vui vẻ, đôi mày thanh tú cứ nhíu chặt, ánh mắt thất thần nhìn ra cửa sổ.

Tâm trạng của Đường Tiếu Dương quả thực không tốt. Dù là ai đi chăng nữa, khi bị kẻ hãm hại quay ngược lại đổ oan, bị dư luận sỉ vả khắp mạng xã hội, công ty đơn phương chấm dứt hợp đồng và còn phải gánh khoản bồi thường khổng lồ, thì tâm trạng cũng chẳng thể nào vui nổi.

Thế nhưng lúc này, cô không lo lắng nhiều về những chuyện đó. Thứ nhất, lo cũng vô ích. Thứ hai, cô không thể nghĩ ra điều gì tồi tệ hơn có thể xảy ra nữa.

Thứ ba... ánh mắt cô dừng lại trên tấm thiệp mời trong tay.

Đó là một tấm thiệp được thiết kế tinh xảo, chất liệu cao cấp, rõ ràng là được đặt làm riêng.

[Trân trọng kính mời cô Đường Tiếu Dương:

Ngày 1 tháng 1 năm 2025, mời đến Mục phủ tại Cẩm Sơn để tham dự buổi tiệc sinh nhật của tôi.

Mục Tuyết.]

Nét chữ trên tấm thiệp ngay ngắn và thanh thoát, đẹp đẽ và cẩn thận giống hệt chủ nhân của nó.

Nhưng với Đường Tiếu Dương, nét chữ ấy lại gai mắt, giống như lần đầu tiên cô gặp Mục Tuyết tại nhà họ Mục thuở nhỏ. Vẻ đẹp chói lòa, khí chất cao quý của cô gái ấy khiến mọi ánh nhìn đều phải dõi theo, mọi điều tốt đẹp trên đời đều như muốn vây quanh cô gái trẻ tựa một nụ hoa non tơ vừa chớm nở, thu hút vô số người hâm mộ và ái mộ.

Đây là lần thứ mười Đường Tiếu Dương nhận được thiệp mời sinh nhật của Mục Tuyết, nhưng lại là lần đầu tiên cô quyết định tham dự.

Lý do ngay chính cô cũng không rõ. Đây không phải là cuộc hội ngộ mà cô từng hình dung.

Đáng lẽ, cô phải đứng trên sân khấu tại một lễ trao giải rực rỡ ánh đèn, nhìn xuống khán phòng chỗ Mục Tuyết – nhà sản xuất đã giải nghệ từ lâu – và nói rằng:

"Cô Mục, cô đã là quá khứ rồi."

Chứ không phải trong tình cảnh hiện tại, bị dư luận vùi dập không thương tiếc, trở thành con chuột chạy qua đường bị người người hắt hủi, không nơi nương tựa.

Vậy thì gặp cô ấy có ý nghĩa gì? Cúi đầu van xin, mong được che chở sao?

"Kính thưa cô Mục đáng kính, đứa con riêng đáng chết này đã đường cùng rồi. Chiếc váy cô ta đang mặc cũng đã ngốn hết một nửa tài sản còn lại. Nếu cô vẫn không muốn bố thí cho cô ta một cái liếc mắt, thì cô ta chỉ còn cách tuyệt mệnh trước mặt cô thôi."

Nghĩ đến cảnh tượng ấy, Đường Tiếu Dương bất giác bật cười. Nhưng cô biết, mình sẽ không bao giờ làm thế.

Cô thà hạ mình xin lỗi Tần Sướиɠ – kẻ cặn bã kia, cũng nhất định không muốn nhìn thấy trong đôi mắt của Mục Tuyết dù chỉ một tia thương hại.

Cô đến buổi tiệc, chỉ để từ xa nhìn Mục Tuyết một lần.

Như một kẻ sắp bị chôn vùi trong giá lạnh nơi hoang dã, mong muốn được ngắm nhìn mặt trời lần cuối.

Dù mặt trời ấy chưa từng dành cho cô dù chỉ một khoảnh khắc dừng chân.