Nhìn vào gương chiếu hậu, ông thấy con zombie cũng đổi hướng, cố đuổi theo xe.
Tuy nhiên, tốc độ của nó quá chậm, chẳng mấy chốc đã bị ông bỏ lại phía sau.
Hướng Kiến Quốc vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại thấy phía trước có một con zombie chắn đường.
Không kịp phản ứng, ông tông thẳng vào nó, khiến nó bị hất văng đi.
Ông giật mình, theo phản xạ định đạp phanh, nhưng nhanh chóng nhận ra mình vừa đâm phải zombie, không phải con người!
Tự trấn tĩnh, ông nghiến răng, tiếp tục đạp ga, cán qua con zombie bị hất văng ban nãy.
Chiếc xe vun vυ't băng qua khuôn viên trống trải của nhà máy.
Ở nhà, Hướng Tình vừa gọi điện xong cho bố thì chợt nhớ ra ông nội vẫn còn ở ngoài vườn!
Hai cha con nhà này thật khiến người ta lo lắng!
Nhà Hướng Tình nằm tầng trệt, ban công nối với một khu vườn nhỏ khoảng 10 mét vuông.
Ông bà nội sống đối diện nhà cô, cũng có một khu vườn nhỏ tương tự.
Ông nội cô thích trồng rau, nên đã đυ.c một cửa thông từ ban công nhà mình và nhà Hướng Tình ra vườn.
Thậm chí, ông còn tháo dỡ hàng rào giữa hai khu vườn, hợp thành một khu lớn hơn.
Trong vườn, ông cải tạo thành mảnh rau nhỏ, trồng thêm một giàn nho và một cây hồng.
Lúc này, ông nội Hướng đang cặm cụi làm cỏ trong vườn.
Nghĩ tới ông còn ngoài vườn, Hướng Tình lo lắng hét lớn: “Mau, mau gọi ông nội vào nhà đi!”
Vừa hét, cô vừa chạy về phía ban công.
Trịnh Tố Cẩm đứng ở cửa phòng ngủ vội nhường đường cho cô.
Cô định hỏi thêm gì đó, nhưng Hướng Tình đã mở cửa lao ra ban công.
Vừa bước ra ngoài, Hướng Tình đã thấy ông nội mình đang lúi húi làm cỏ.
“Ông nội! Ông nội!” Cô gọi to.
Nghe tiếng cháu gái đầy vẻ sốt sắng, ông nội Hướng ngừng tay, ngẩng đầu nhìn.
Thấy cháu gái đang chạy về phía mình, ông hỏi lớn: “Chuyện gì vậy, Tình Tình?”
Nhưng Hướng Tình không trả lời, cô nắm lấy tay ông, kéo ông nhanh chóng vào trong nhà.
Ông nội không phản kháng, thuận theo sức kéo của cháu gái.
Đến khi đẩy được ông vào trong nhà, khóa chặt cửa ban công, Hướng Tình mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chị, vừa nãy chị nói zombie bùng phát là thật hả?!” Lưu Tử Hàn lúc này mới tiến lại gần hỏi.
Cậu nghe thấy Hướng Tình nhắc đến zombie từ trước, nhưng giờ mới chen vào hỏi được.
“Tất nhiên là thật! Đợi đấy, chị cho em xem cái này!”
Hướng Tình vừa nói, vừa chạy về phòng ngủ, ôm chiếc laptop ra phòng khách.
Mọi người ngồi quây lại trên sofa, chăm chú nhìn màn hình laptop của cô.
Trên đó vẫn là khung chat của nhóm lớp.
Lúc này, trong nhóm vừa xuất hiện một video clip mới.
Hướng Tình ngồi xổm trước bàn trà, mở đoạn clip trước mặt mọi người.
Video quay tại cổng ra vào một khu dân cư không rõ tên.
Hành lang đông người qua lại. Đột nhiên, một người lao ra, cắn cổ một người đi đường.
Dường như cắn trúng động mạch cổ, máu phun trào dữ dội.
Tiếng hét thất thanh vang lên, những người xung quanh hốt hoảng bỏ chạy.
Kẻ kia nghe thấy tiếng hét, lại lao tới cắn người khác.
Mọi người chạy tán loạn khỏi khung hình, chỉ còn lại người bị cắn nằm co giật trên mặt đất, rồi chết.
Một lát sau, người đáng lẽ đã chết ấy bỗng loạng choạng đứng dậy, lảo đảo bước ra khỏi ống kính.
Chỉ còn lại một vũng máu đọng trên nền đất.