Sao cô ấy lại ở đây?
Diệp Chi Đào không ngờ lần gặp lại Bạc Mộ Khinh tiếp theo lại là tại đoàn phim. Nàng nheo mắt nhìn kỹ hơn, quả nhiên phía sau Bạc Mộ Khinh là Ninh Nhã.
Đến thăm đoàn phim sao?
Diệp Chi Đào bất giác nghĩ đến Cát Gia – người luôn trốn trong xe bảo mẫu. Cả đoàn đều biết Cát Gia mang vốn đầu tư vào đoàn phim, nhưng chẳng ai từng gặp mặt kim chủ của cô ta. Ngược lại, Bạc Mộ Khinh thường xuyên xuất hiện, quả thực là một kim chủ mẫu mực.
Lòng tò mò nổi lên, đặc biệt khi đối phương từng đến nhà mình, Diệp Chi Đào nhìn chằm chằm vào họ. Ánh mắt kéo dài quá lâu khiến Bạc Mộ Khinh chú ý. Khi nàng quay sang nhìn, Diệp Chi Đào hoảng hốt thụt đầu trốn ra sau đạo cụ.
Động tác vụиɠ ŧяộʍ của nàng sao có thể qua mắt được Bạc Mộ Khinh. Nhìn dáng vẻ lén lút của Diệp Chi Đào, khóe môi Bạc Mộ Khinh không kìm được mà khẽ cong lên.
Đứng bên cạnh, Ninh Nhã nhìn thấy liền ngẩn người.
"Tôi không nhìn lầm chứ? Bạc tổng cười kìa?!"
"Không có gì." Bạc Mộ Khinh quay lại, vẻ mặt bình thản. "Tôi có chút việc riêng cần nói với nhà sản xuất của các cậu. Quay xong cảnh này thì ngoan ngoãn về nhà nghỉ vài ngày đi."
Ninh Nhã tò mò hỏi: "Việc riêng gì vậy? Thích ai rồi? Muốn đưa vào đoàn phim à?"
Bạc Mộ Khinh đáp tỉnh bơ: "Tôi đưa người vào đoàn phim này chẳng phải chính là cậu sao?"
Rồi cô nói tiếp: "Đi ăn cơm đi, tôi còn đặc biệt mang xe đồ ăn đến cho đoàn đấy."
Ninh Nhã vẫn cố hỏi: "Cả đoàn? Chắc là cả đoàn? Không phải cho người đặc biệt nào đó chứ?"
"Cậu lắm lời quá." Bạc Mộ Khinh nhấc ngón tay, khẽ búng vào trán Ninh Nhã. "Còn nói nhiều nữa, tôi sẽ ném cậu vào đoàn phim xây dựng nông thôn mới, đóng vai đại gia nuôi heo."
"Hứ."
Hai người lần lượt rời đi. Diệp Chi Đào vốn trông chờ sẽ thấy một màn kiss bye hay ôm nhau thắm thiết, nhưng cuối cùng chẳng thấy gì cả, ngoài cú búng trán nhẹ nhàng kia.
Đúng là một kim chủ kỳ lạ.
Diệp Chi Đào thụt đầu lại sau đạo cụ, Tiểu Lam vừa xách ba túi giấy vừa hớn hở chạy đến:
"Tiểu Đào! Có tin tốt đây! Hôm nay bữa trưa siêu thịnh soạn nha!"
Chỉ nghe đến hai chữ "thịnh soạn" thôi cũng đủ khiến Diệp Chi Đào quên hẳn cảm giác hụt hẫng vì bỏ lỡ kịch hay. "Hôm nay đoàn phim phát tâm từ thiện à?"
"Không phải đâu, là có người đặc biệt gửi xe đồ ăn đến!"
Tiểu Lam không chờ được mà mở túi giấy ra, bên trong là hộp cơm hai tầng, một ly hoa quả và một cốc đồ uống nóng.
"Tớ lấy cho cậu hai suất, bọn họ còn không muốn cho đấy. Tớ phải năn nỉ mãi." Tiểu Lam nhìn thấy gió thổi làm mặt Diệp Chi Đào trắng bệch, liền vội đưa cốc đồ uống cho nàng. "Tớ lấy cho cậu sô cô la nóng, dù sao cậu cũng là nữ diễn viên duy nhất trong đoàn không cần giảm cân. Suất chính có thịt kho tàu với gà xào cay, suất kia có sườn chua ngọt với tôm. Thế nào?"
"Tiểu Lam, cậu đúng là ân nhân của tớ!"
Nghe đến tên các món ăn, Diệp Chi Đào suýt chảy nước miếng. Đã mấy ngày liền nàng không được đυ.ng vào chút đồ mặn nào. Là người vừa thích ăn cay vừa mê thịt, nàng uống hai ngụm sô cô la rồi vội vàng mở hộp cơm, thấy đầy ắp thức ăn bên trong, vui vẻ đến mức tưởng như sắp bay lên trời.
"Tớ ăn trước đây, đói sắp chết rồi!"
"Mau ăn đi."
Tiểu Lam vừa nói xong đã thấy Diệp Chi Đào gắp một miếng thịt kho tàu to đầy đũa nhét thẳng vào miệng, làm cô giật mình suýt đánh rơi đôi đũa trên tay.
"Nữ diễn viên đâu rồi?"
Tiểu Lam đã làm việc qua nhiều đoàn phim, từ vai chính đến diễn viên quần chúng, cô chưa từng thấy nữ diễn viên nào không ăn uống nhỏ nhẹ. Đừng nói đến việc nhét cả miếng thịt to như thế, chỉ một hạt ngô cũng phải gắp từng hạt một.
"Chẳng phải nói là đoàn phim này toàn gà đi bộ sao? Đói thì uống sương, khát thì ăn cỏ chứ?"
Tiểu Lam lầm bầm: "Đều là giả cả."
Diệp Chi Đào tiếp tục nhét một miếng gà xào cay đầy ắp vào miệng, ánh mắt không rời hộp cơm của Tiểu Lam.
"Cậu ăn không? Không ăn tớ ăn luôn đấy."
Thấy nàng đang nhìn chằm chằm vào món thịt bò kho trong hộp cơm của mình, Tiểu Lam vội xoay người ôm chặt hộp cơm: "Không được! Chỉ con gái giảm cân mới ăn thịt bò, cậu không giảm cân thì quay về ăn thịt kho tàu của cậu đi."
Hai người vừa ăn cơm vừa đấu võ mồm. Vì cách ăn uống nhiệt tình của Diệp Chi Đào, Tiểu Lam cũng lấy lại hứng thú ăn uống. Một thợ trang điểm và một nữ diễn viên kiêm biên kịch cùng thi nhau ăn cơm, không khác gì tham gia chương trình thi ăn.
Mùi cơm quá hấp dẫn, đến nỗi cả hai không phát hiện có người đi tới. Người này đứng đó, sững người vài giây, sau đó lấy điện thoại ra quay lại cảnh tượng.
Người đó chính là trợ lý của Cát Gia. Cô vốn nghe nói hôm nay có xe đồ ăn, muốn đi lấy đồ uống nóng cho Cát Gia, nhưng vô tình đi lạc đến đây và bắt gặp cảnh tượng này.
---
"Cát Gia, cho chị xem cái này."
Trợ lý quay lại xe bảo mẫu, Cát Gia đang định ngủ trưa, nghe trợ lý nói liền tỏ ra khó chịu: "Để chiều xem, giờ tôi muốn nghỉ ngơi."
"Là video của Diệp Chi Đào, vừa mới quay được, hài lắm."
Cô bật video, đưa màn hình về phía Cát Gia.
Nhìn thấy trong video, Cát Gia không nhịn được bật cười: "Nhìn cái dáng ăn uống đó, như ma đói đầu thai vậy."
Trợ lý hùa theo: "Đúng là ma đói đầu thai, trông như mấy đời chưa được ăn cơm ấy."
Cát Gia xem thêm một lần nữa, nhíu mày nói đầy vẻ khinh miệt: "Còn ngồi bệt dưới đất ăn, tự cho mình là ai? Công nhân nữ à?"