Nàng không biết bản thân đã diễn tập tình huống này trong đầu bao nhiêu lần. Nàng biết sẽ có ngày này, và kết quả tệ nhất cũng chỉ là đoạn tuyệt quan hệ. Điều đó, nàng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu.
---
Vừa bước vào thư phòng, Diệp Bác đóng cửa lại, ngồi xuống ghế da lớn của mình, châm một điếu thuốc và bắt đầu mắng:
"Bố không cần biết con đã nói gì với đoàn phim hay nhà trường. Ngày mai, muộn nhất là ngày kia, con lập tức thu dọn hành lý rời khỏi cái đoàn phim nát bét đó. Không được ở lại thêm một ngày nào nữa, nghe rõ chưa?"
"Con không đồng ý."
Nếu định nghe lời, nàng đã chẳng phải tốn công vào đoàn phim.
"Con không đồng ý?!" Diệp Bác bật dậy khỏi ghế, giọng càng to hơn: "Ai cho con tiền đi học? Ai nuôi con ăn ở? Con dám nói không đồng ý với bố à?!"
"Bố, đây là sự nghiệp của con. Bố đáng lẽ đã rõ thái độ của con từ lần trước."
"Con còn dám nhắc chuyện lần trước?!" Diệp Bác tức đến mức mũi phập phồng, tay run run chỉ vào nàng mà mắng:
"Con không đồng ý? Con lấy tư cách gì để nói không đồng ý? Con kiếm được bao nhiêu tiền? Con dám đứng trước mặt bố mà nói không đồng ý?!"
"Lần trước con bảo bố rằng con làm biên kịch theo đoàn, con đã nói bao nhiêu lời tốt đẹp, hứa hẹn đủ điều, bố mới cho phép. Thế mà lần này thì sao? Con dám mặc đồ diễn, học người ta làm diễn viên?!"
Diệp Chi Đào đứng tựa vào cửa, nhìn cha mình tức giận như một con gà trống xù lông, đi qua đi lại trong thư phòng.
Không có mẹ con nhà Diệp Tuyết ở đây, Diệp Bác chẳng buồn giữ vẻ ngoài lịch sự, trực tiếp buông lời mắng nhiếc.
"Con có thấy nhục không? Nhục không?!"
Diệp Chi Đào khoanh tay sau lưng, đứng thẳng người:
"Trước khi hỏi con có nhục không, sao bố không hỏi xem dì Phó có nhục không? Dì ấy cũng từng đóng không ít phim mà."
Lời nàng đáp rành rọt, đĩnh đạc. Đây là một công việc hoàn toàn đàng hoàng, chẳng có gì phải xấu hổ cả.
Giọng nói của nàng không lớn, nhưng đủ khiến Diệp Bác tức điên.
"Con còn mặt mũi nhắc đến dì Phó à?!"
"Tại sao con không được nhắc? Từ nhỏ đến lớn, con đều tuân thủ pháp luật, không gian lận, không làm gì trái đạo đức xã hội. Con không thấy mình sai, tại sao con không được quyền nhắc đến bà ấy?"
Diệp Bác quát lớn:
"Con có ý gì? Con nói vậy là có ý gì? Dì ấy là trưởng bối của con!"
Diệp Chi Đào đáp lại: "Con đâu nói gì khác. Là bố nghĩ nhiều quá thôi. Cũng giống như chuyện con đi đóng phim vậy, bố có thể bớt suy nghĩ lung tung được không?"
Diệp Bác tức đến phát run: "Tôi – Diệp Bác – cũng coi như là người có chút danh tiếng. Nuôi con gái lớn lên thành tiểu thư khuê các, cuối cùng lại ra như thế này."
Ông chỉ vào mặt mình, giọng đầy phẫn nộ: "Con không thấy nhục, nhưng mặt mũi tôi thì bị con làm mất sạch rồi!"
Âm lượng của ông càng lúc càng lớn: "Thu dọn đồ đạc, ngay lập tức chuyển về nhà!"
"Lẽ ra ngay từ đầu tôi không nên đồng ý cho con vào Học viện Điện ảnh. Hồi đó nói đi học biên kịch, kết quả bây giờ lại đi đóng phim. Con xem con coi lời tôi là gì?!"
Diệp Chi Đào cũng nổi giận: "Đó có phải là học biên kịch đâu! Ngay từ đầu con đã muốn học diễn xuất, chính bố ép con đổi nguyện vọng thi nghệ thuật!"
"Còn dám cãi?!"
Phản ứng đầu tiên của Diệp Bác là giơ tay lên, một cái tát như trời giáng sắp ập xuống.
Diệp Chi Đào theo bản năng nhắm chặt mắt lại.
Nhưng Diệp Bác giơ tay lên mà không hạ xuống. Nhìn vẻ mặt sợ hãi, yếu ớt của con gái, ông chợt nhớ đến mẹ của nàng. Trong khoảnh khắc, ông không nỡ ra tay. Nhưng cơn giận vẫn bốc lên không chỗ phát tiết, ông vung tay nhấc chiếc bình hoa trên bàn, đập mạnh vào tường.
Tiếng sứ vỡ loảng xoảng khiến Diệp Chi Đào giật mình. Nàng mở mắt ra, nhìn cha mình đỏ bừng mặt, đứng đó tức giận đến mức như muốn bùng nổ.
Hai cha con đối diện nhau, không ai chịu lên tiếng trước.
Tiếng động trên lầu nhanh chóng truyền xuống tầng dưới. Không lâu sau, Phó Mẫn vội vã đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Diệp Chi Đào đứng cạnh cửa và chiếc bình hoa vỡ vụn dưới sàn.
Phó Mẫn nhanh chóng bước đến bên Diệp Bác, đặt tay lên vai ông, nhẹ nhàng vỗ vào l*иg ngực ông để trấn an: "Có chuyện gì thế này? Có chuyện gì mà giận đến mức này? Dù có tức đến mấy cũng không thể đánh con cái được."
Nói xong, bà ta quay sang nhìn Diệp Chi Đào, giọng trách móc đầy "thương yêu": "Tiểu Đào cũng vậy. Con là con gái, phải dịu dàng một chút chứ. Sao lại khiến bố con giận đến thế? Cuối cùng người chịu thiệt vẫn là con thôi."
Sự xuất hiện của Phó Mẫn dường như làm dịu đi bầu không khí căng thẳng giữa hai cha con.
Diệp Bác chỉ vào Diệp Chi Đào, giọng vẫn đanh lại: "Bố không cần biết con nghĩ gì. Tóm lại, con gái của Diệp Bác không thể làm diễn viên. Con thu dọn đồ đạc, về nhà ngay lập tức!"
"Tiểu Đào, con nghe lời bố đi, đừng đến cái đoàn phim đó nữa." Phó Mẫn khuyên nhủ, giọng ngọt như mía lùi. "Giới giải trí loạn lắm, con là con gái, ở đó không an toàn đâu."
Diệp Chi Đào liếc nhìn bà, giọng lạnh lùng: "Chính dì cũng từ cái giới đó mà ra, loạn cỡ nào chẳng phải dì là người biết rõ nhất sao? Nhưng, điều đó liên quan gì đến con?"
Diệp Bác vốn đã giận, nghe lời này lại càng muốn nổi xung: "Diệp Chi Đào!"
Diệp Chi Đào khẽ hừ một tiếng. Phó Mẫn vội vàng bước tới vỗ lưng ông, an ủi: "Thôi nào, thôi nào." Sau đó, bà quay sang Diệp Chi Đào, vừa thở dài vừa nói: "Tiểu Đào, con cũng là người lớn rồi, phải biết nghĩ cho gia đình chứ. Con vào giới giải trí, ảnh hưởng không chỉ đến nhà mình mà còn cả nhà họ Vương."
"Nhà họ Vương là gia đình có thể diện. Con làm minh tinh, làm diễn viên, người ta sẽ nghĩ gì? Lấy chồng rồi còn đi theo đoàn phim, thì chăm sóc gia đình thế nào đây?"
"Nói xa không nói gần, chỉ nói đến con và Bách Thành. Bách Thành liệu có chịu nổi việc vợ mình đóng cảnh hôn, cảnh giường chiếu với người khác không?"
Diệp Chi Đào thầm nghĩ, "Vương Bách Thành đúng là chẳng chịu nổi, nên mới mò về nhà mách lẻo đây mà."
Thấy nàng không đáp lời, Phó Mẫn tiếp tục khuyên: "Hôn nhân giữa con và Bách Thành là chuyện của hai gia đình. Con phải suy nghĩ thật kỹ."