“Thả lỏng cơ thể đi, đừng cứng nhắc như vậy! Cô có biết trông cô lúc treo dây thế nào không? Như một con gà khô quắt gió!”
Vừa rời khỏi dây treo, Diệp Chi Đào chưa kịp xoa vai đau nhức thì đã bị nữ chính Úc Gia mắng xối xả vào mặt.
Diệp Chi Đào vừa bị gió thổi đến mơ hồ trên không, mãi một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn. Mơ màng liếc nhìn Úc Gia trước mặt — người mặc trang phục diễn giống hệt mình — nàng thầm nghĩ: Tôi là gà khô quắt gió, còn cô mặc đủ loại màu sắc loạn xạ trên đất thế kia, chẳng lẽ là gà rừng à?
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Diệp Chi Đào, Úc Gia càng tức giận hơn. Những diễn viên khác lúng túng đứng một bên, không biết nên xen vào hòa giải hay âm thầm rút lui, mãi đến khi đạo diễn bước lên can ngăn vài câu. Nhưng Úc Gia không nể tình, ngay trước mặt đạo diễn, vẫn chỉ vào Diệp Chi Đào mà tiếp tục quở trách.
“Cô ấy thậm chí không đủ tiêu chuẩn làm diễn viên đóng thế cho tôi.”
“Ông có thấy dáng vẻ cô ấy trên không vừa rồi không? Trông y hệt một con gà khô quắt gió! Trời ạ, đến lúc phát sóng, khán giả sẽ đánh giá bộ phim này thế nào chứ???”
Trong khi Úc Gia chỉ trích không ngừng, Diệp Chi Đào cúi đầu ngửi thử mùi trên người mình. Thành phố ven biển gió lớn, trong gió còn phảng phất mùi muối đặc trưng, hòa quyện với mùi mỹ phẩm trên người nàng, quả thực giống hệt một con gà khô mặn mà thơm phức.
Diệp Chi Đào nghe thấy có người xung quanh khẽ hắng giọng, nàng quay đầu nhìn, phát hiện đồng nghiệp trong đoàn phim đều lộ vẻ phức tạp.
Có người mệt mỏi, có người thương hại, có người bất mãn. Trời đã gần tối, chỉ còn những chiếc đèn pha lớn của phim trường là vẫn sáng rực như không phải trả tiền điện. Một cảnh quay từ sáng kéo dài đến tối, nhưng vì cảnh của nữ chính chưa đạt, cả đoàn vẫn phải đợi tại chỗ.
“Cảnh này phải quay lại một lần nữa, đạo diễn!”
Bộ phim này vốn được làm ra để nâng nữ chính, bất cứ cảnh quay nào không khiến cô hài lòng đều đủ sức khiến cả đoàn phim quay lại thêm lần nữa.
Đạo diễn chỉ biết tiếp tục nhẫn nhịn.
“Tiểu Đào thật là hiền lành quá.”
Nghe thấy có người khẽ nói như vậy, trong lòng Diệp Chi Đào lập tức có một trăm con voi gào thét: Tôi thật sự không hiền như thế đâu! Tôi chỉ là quá mệt, mệt đến mức không muốn nói thêm câu nào nữa thôi!
Khi dây treo lần nữa kéo nàng lên không, Diệp Chi Đào cố gắng dồn chút sức lực còn lại để điều chỉnh tư thế tốt nhất. Nàng vốn có nền tảng vũ đạo, dáng điệu khi treo dây nhìn khá đẹp, nhưng dưới đất, Úc Gia vẫn không ngừng bắt bẻ từng chút một.
Diệp Chi Đào liếc nhìn xuống dưới, đạo diễn đã cởϊ áσ khoác ngoài, chỉ mặc áo len, tay cầm vài tấm bảng phân cảnh cuộn tròn, vừa chỉ đạo vị trí máy quay vừa xử lý sự khó chịu của Úc Gia.
“Đạo diễn Lâm, cảnh này vẫn chưa được.”
“Đạo diễn Lâm, ánh sáng không ổn.”
“Đạo diễn Lâm…”
“Cắt!”
Diệp Chi Đào nghe thấy tiếng hô “Cắt” mà như tiếng chuông cứu rỗi cuối cùng của con gà khô quắt gió – không phải lên nồi, mà là được thả xuống.
Nàng mệt mỏi, để mặc dây treo từ từ hạ xuống đất.
Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc, bên kia đạo diễn và Úc Gia tiếp tục giằng co. Chuyên viên trang điểm Tiểu Lam len lén cầm hộp đồ nghề lẻn đến gần.
“Tôi sửa lại lớp trang điểm cho cô nhé.”
“Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.”
Một đoàn phim cả trăm người, ai cũng có chút oán giận trong lòng, ngày tháng của Diệp Chi Đào không dễ chịu, Tiểu Lam cũng không ngoại lệ. Hai người vừa dặm lại lớp trang điểm, vừa lén nhìn tình hình bên phía đạo diễn.
Lần này, đạo diễn vốn thường chiều lòng nữ chính dường như đã mất kiên nhẫn.
“Tiểu Úc này, tôi biết cô làm việc nghiêm túc, nhưng đây là một cảnh quay đông người, không ai để ý đến tư thế treo dây của một diễn viên đâu. Hôm nay dừng ở đây, được không?”
Một câu “nghiêm túc làm việc” vừa thốt ra, Diệp Chi Đào nghe thấy Tiểu Lam bật cười khẽ.
“Suỵt.”
Diệp Chi Đào giơ ngón tay ra hiệu im lặng, Tiểu Lam lè lưỡi.
Nhưng cuối cùng chính Diệp Chi Đào cũng không nhịn được mà bật cười, để rồi bị Tiểu Lam lén nhéo một cái.
Hành động nhỏ của hai người đã thu hút sự chú ý của một diễn viên đứng gần, Diệp Chi Đào hắng giọng, vội vàng treo lên khuôn mặt tươi cười chuyên nghiệp.