Tiến Tới Cuộc Sống Sinh Hoạt Hàng Ngày (Xuyên Nhanh)

Chương 4

“Trùng hợp?” Thanh Xuyên nhướng mày, dùng vẻ khó tin nhìn cổ tay mình, chẳng lẽ không phải vì hắn có thiên phú dị bẩm, thông minh đáng yêu, phong độ và hấp dẫn hay sao?

“Năng lượng không đủ, nếu không khởi động sẽ phải chờ chết, xung quanh lại chỉ có một mình anh là thích hợp… Thật ra trước đó tôi đã tìm vài người, nhưng dù đang ngủ mơ màng thì mấy người đó cũng không chịu đồng ý, chỉ có anh là khá… tốt bụng.”

Lúc nãy nó vừa tạm dừng đúng không? Thật ra trong lòng nó đang thầm mắng hắn là đồ ngốc đúng không?

Thanh Xuyên lập tức không còn muốn nói gì nữa, hắn bò lên chiếc giường gỗ nhỏ hẹp, chỉ muốn im lặng một mình.

Thời gian tự bế của hắn cũng không kéo dài lâu lắm, cơn đói đã đánh thức hắn.

Thanh Xuyên đỡ vách tường đi ra ngoài, bên ngoài… căn nhà chỉ có bốn bức tường chắc là thế này rồi, toàn bộ căn nhà giống như đã lâu không được tu sửa, vẫn giữ bộ dáng cháy đen như trước, sau nhiều năm bị gió táp mưa sa thì càng thêm tồi tàn. Phần sân trước lại không hề nhỏ, trên sân đặt đầy bùn lầy, đất bùn màu nâu giống như tương đậu, phía trên còn phơi chút gạch đất mềm cứng vừa phải.

Từ năm bảy tuổi, nguyên chủ đã bắt đầu đi theo sư phụ già học nghệ, vị sư phụ này có tay nghề bình thường, dạy bảo không được nhiều nhưng lại kéo dài thời gian rất lâu, biến học trò của mình thành sức lao động miễn phí dùng không ít năm. Thời buổi này, muốn học một nghề nào đó đều như vậy, sư phụ già vừa muốn học trò làm việc giúp mình, rồi lại không muốn dạy dỗ tay nghề thật sự, cũng muốn giữ thanh danh, cực kỳ mâu thuẫn.

Có điều năm ngoái sư phụ đã qua đời, mấy học trò như bọn họ đều tự động xuất sư, nguyên chủ ở nơi này mấy năm, chỉ mới học cách tạo hình, ngay cả phơi nắng hay tô màu cũng chưa học, vậy nên mặc dù đã “xuất sư”, nhưng tay nghề của hắn vẫn không có, còn chưa kiếm được tiền. Mẹ của hắn không nói gì, nhưng anh cả chị dâu thấy hắn ăn không ngồi rồi thì rất chán ghét.

Hắn cũng không thể trách bọn họ, gia đình bọn họ chưa phân chia, cha mất sớm, nguyên chủ vẫn luôn được các anh nuôi dưỡng, mấy năm nay các cháu dần được sinh ra, chi phí cũng tăng cao, nguyên chủ khó khăn lắm mới xuất sư rồi lại không kiếm được tiền, bọn họ không vui cũng là điều bình thường.

Cuối năm ngoái, anh ba trong nhà thành thân nhưng là đi ở rể cho người ta trên tiệm quan tài ở trấn, nguyên chủ lúc nhỏ cũng được đính hôn, vậy nên hai anh thuận thế bàn chuyện phân chia gia đình. Anh ba tất nhiên lên trấn trên ở rể, anh cả kế thừa nhà từ đường và phần lớn đất đai, anh hai nhận một con trâu và số đất còn lại. Nguyên chủ nếu muốn làm nghề thủ công thì sẽ không lấy đất mà nhận tiền, khoảng chừng hơn tám mươi lượng bạc, cũng là một khoản tiền không nhỏ ở nông thôn.

Nguyên chủ có lòng dạ quá cao, cảm thấy mấy nơi nhỏ bé này ảnh hưởng tới mình, cầm tiền tới tỉnh thành tìm cậu họ, cậu họ của cậu ta làm bộ đầu ở nha môn, cũng có thể xem là quan lại, là người phát đạt nhất trong toàn bộ họ hàng. Quan trọng hơn là, đối tượng đính hôn của nguyên chủ chính là chị họ của nhà cậu họ, vậy nên cậu ta muốn tới nhà cha vợ tương lai để ăn chùa uống ké, nếu có thể nhanh chóng thành thân thì càng tốt.

Nhưng đâu phải cậu ta muốn thế nào là mọi chuyện sẽ như thế đó, với tình huống của nguyên chủ, một người cần cái gì cũng không có, ngay cả một công việc ổn định cũng không, không người thân giúp đỡ, càng không có tiền có nhà. Một người với điều kiện như vậy, chỉ có đồ ngốc mới gả con gái cho cậu ta, người cậu họ này cũng nghĩ như thế.