Bọn họ không hề hay biết rằng, ở một vị diện khác, trong một thế giới Tinh Tế hoàn toàn khác biệt, cũng có một nơi đang đồng thời xảy ra chấn động dữ dội, đó là một tinh cầu đang rung chuyển.
Khác xa với bí cảnh tràn đầy linh khí, cỏ cây xanh mướt này, nơi ấy hoàn toàn không có chút sinh khí nào, tĩnh mịch chết lặng, tinh cầu bị tàn phá đến trăm ngàn lỗ hổng.
—----
Huyền Vụ Bí Cảnh không có thời gian mở cố định, nhưng không có khả năng cách hai ba năm mở một lần, tiểu hoa yêu Mộc Chú Nhu và Linh Tàm bảo bảo tính toán, có thể bọn họ phải ở đây năm, sáu năm.
"Muốn sống ở đây lâu dài, chúng ta cần phải làm quen với bí cảnh trước." Mộc Chú Nhu nói.
Bí cảnh chỉ mở được bảy ngày, trong bảy ngày này, bọn họ không chỉ phải tranh thủ thời gian tìm kiếm bảo vật, mà còn phải đề phòng các môn phái khác gϊếŧ người đoạt bảo, cùng với cả hung thú trong bí cảnh. Cho nên thật ra y hoàn toàn không hiểu gì về bí cảnh, chỉ một động phủ mà bọn họ đã ở đó bốn ngày rồi.
"Wu Wu!" Linh Tàm bảo bảo tỏ ý đồng tình.
"Làm quen với bí cảnh rồi chúng ta có thể chọn một nơi để xây nhà, còn phải khai khẩn một mảnh linh điền." Tiểu hoa yêu vừa cầm bút vừa ghi chép trong sổ tay.
Linh Tàm bảo bảo ngồi trên lá sen trước mặt y, chỉ chăm chú gật đầu. Vì không có đầu nên nó gật là lắc cả thân mình.
Mộc Mộc nói gì cũng đúng.
"Chúng ta đều phải ăn cơm nha." Mộc Chú Nhu thở dài, y vẫn chưa đến kỳ Tích Cốc, mà Linh Tàm bảo bảo lại ăn rất khỏe.
"May mà túi trữ vật còn đây, trong đó có rất nhiều hạt giống và linh miêu." Tiểu hoa yêu nói: "Trước tiên hãy trồng dưa hấu mà Wu Wu thích nhất và khoai lang mà ta thích đi."
"Wu Wu Wu Wu!" Linh Tàm bảo bảo vui vẻ nhảy lên một cái.
Sau khi đã lên kế hoạch sơ lược, điều bọn họ cần làm đầu tiên là làm quen với môi trường trong bí cảnh.
Sau khi bí cảnh đóng lại, mức độ nguy hiểm giảm đi đáng kể. Tiểu hoa yêu có thể cảm nhận được áp lực trước đó đã tan biến gần hết.
Y và Wu Wu lặng lẽ cưỡi kiếm bay đi, giống như hai đứa "nhà quê" mới lên, quan sát cảnh vật thần bí và yên tĩnh của bí cảnh.
Sau khi Huyền Vụ Bí Cảnh đóng lại, vạn vật tùy ý sinh trưởng, tiểu linh thú chạy qua chạy lại giữa các bụi hoa cỏ, hung thú nghỉ ngơi trong rừng sâu, khắp nơi tràn đầy sức sống.
Mặc dù áp lực không còn phát ra, nhưng khi lại gần bọn họ vẫn có thể cảm nhận được. Mỗi lần như vậy, cả hai lập tức ngoan ngoãn tránh xa, không dám bước chân vào lãnh địa của các đại lão.
Tiểu hoa yêu sẽ đánh dấu những nơi như vậy trên giấy, vẽ một ký hiệu nguy hiểm.
Cứ như vậy, sau khi bay một vòng bọn họ quay lại bên dòng suối nhỏ, trong tay Mộc Chú Nhu đã có một bản đồ sơ lược về bí cảnh.
"Chúng ta nhất định không thể trêu chọc những đại lão trong bí cảnh này, cũng không được quấy rầy bọn họ." Y là hoa yêu, y không giống các tu sĩ nhân loại vừa kỵ vừa ghét yêu tộc, dù là hung thú, nhưng chỉ cần mạnh hơn y, trong mắt y đều là đại lão.
"Wu Wu!" Wu Wu gật đầu.
"Ở đây có một hồ nước rất lớn, khu vực này có linh dược sinh trưởng, nơi kia là rừng cổ với rất nhiều linh thú, xa hơn nữa là dãy núi liên tiếp, còn có một vùng hoang mạc, đây chỉ là sơ đồ giản lược, phần còn lại chúng ta sẽ từ từ khám phá."
Tiểu hoa yêu phân tích từng chút một: "Khu vực chúng ta đang ở gần ruộng linh dược, cách hồ nước không xa, còn có mấy dòng suối nhỏ và một dòng suối trong vắt, thật ra vị trí này rất tốt."
"Hay là chúng ta xây nhà ở gần đây?" Tiểu hoa yêu hỏi Wu Wu.
"Wu Wu!" Mộc Mộc nói gì cũng đúng.