Bên ngoài bí cảnh, có người vui cũng có người buồn, người có thể đi ra ngoài chở đầy bồn đầy vát mà về, còn các trưởng lão của các tông môn có người gặp chuyện không may cũng chỉ có thể tiếc thương.
"Tại sao bí cảnh lại dao động mạnh đến vậy?" Một vị trưởng lão kinh ngạc thốt lên.
Mặc dù bí cảnh đã đóng lại, nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được chấn động từ bên trong, tựa như núi sông lật úp. Ở khu vực của phái Võ Tuyết, đa phần đệ tử đều tỏ ra không quan tâm. Chỉ có Đại sư huynh mặt phức tạp nhìn về phía bí cảnh.
Hắn ta nhớ lại lần đầu gặp Mộc Chú Nhu, khi đó y mới năm tuổi, cả người ôm một chậu thủy tiên nhỏ, đôi chân ngắn ngủn vất vả bước qua ngưỡng cửa phòng. Đôi mắt to tròn như trăng non cong cong thành hình lưỡi liềm, ánh nước lấp lánh phản chiếu từ mặt chậu, lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện.
"Đại sư huynh, đây là chậu thủy tiên đệ trồng, tặng cho huynh."
Đó là một chậu thủy tiên thanh nhã cực kỳ, có thể thấy được y đã chăm chút tỉ mỉ thế nào. Y nâng chậu hoa nặng nề, bước đi chậm chạp, giọng trẻ con ngọt ngào nói:
"Tên đệ là Mộc Chú Nhu, hai chữ đó vừa khó đọc lại khó viết. Đại sư huynh có thể gọi đệ là Mộc Mộc."
Chậu thủy tiên ấy đã bị Nhị sư huynh đánh đổ ngay tại chỗ.
Chậu vỡ tan, nước chảy khắp nơi, cành lá đổ rạp. Mộc Chú Nhu giật mình cắn ngón tay, không dám nói lời nào, trong mắt y, nước mắt như ẩn như hiện.
Giống như món đồ quý giá nhất bị phá hủy, vẻ hoảng sợ tội nghiệp của y đã khắc sâu vào lòng Đại sư huynh từ đó.
Tự ép bản thân thoát khỏi ký ức, Đại sư huynh nhìn về phía Hàn Càn Tôn Giả mặt không biểu cảm ở xa, hắn tự nhủ mình không làm gì sai cả.
Hàn Càn Tôn Giả làm người đoan chính, tài năng xuất chúng, là thiên tài trăm năm hiếm gặp của Tu Chân Giới. Ông ta là người duy nhất đột phá Hóa Thần trước hai trăm tuổi. Trên người ông ta không nên tồn tại bất kỳ vết nhơ nào.
Mộc Chú Nhu chính là vết nhơ duy nhất trên người vị Bắc Đẩu tôn sư của tu chân giới này.
Trước khi bí cảnh mở ra, Hàn Càn Tôn Giả từng công khai chế nhạo Mộc Chú Nhu, giọng điệu mang đầy vẻ khinh bỉ:
"Ngươi dựa vào cái gì để có được danh ngạch này? Cũng giống như mẹ ngươi, dựa vào nhan sắc sao?"
Khi đó, Mộc Chú Nhu khoác một bộ y phục trắng tinh, mềm mại và chói mắt hơn cả Đông Hải Giao Ti. Vẻ ngoài như tuyết, làn da trắng muốt làm toàn thân y rực rỡ mê người. Rõ ràng cùng là áo trắng, nhưng trên người y lại mang vẻ đặc biệt đến lạ thường.
Người tu tiên không nên quá chú trọng hình thức bề ngoài, nhưng mặc dù không ai quan tâm đến y, y vẫn luôn chăm chút kỹ lưỡng từ đầu đến chân, tinh xảo đến mức khiến người khác cảm thấy phiền toái.
Dĩ nhiên, y không dám phản kháng Hàn Càn Tôn Giả. Y chỉ cúi đầu, ánh mắt chăm chăm nhìn xuống đôi giày mềm mại của mình.
Bí cảnh hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng, Mộc Chú Nhu không xuất hiện, từ đầu đến cuối, không một ai nhắc đến y.
Trong lúc đó, bên trong bí cảnh, đúng như những gì người bên ngoài phỏng đoán, đất trời rung chuyển dữ dội, động phủ sụp đổ, Mộc Chú Nhu bị cuốn văng ra ngoài, dây trói tiên tự động tháo ra khi bí cảnh đóng lại, nhưng ngay cả vậy, y cũng không còn sức đứng lên.
Cả bí cảnh rung lắc như muốn nổ tung, vách đá nứt nẻ, sấm sét đùng đoàng, những đường nứt lan khắp nơi, dường như bí cảnh không thể dung nạp một sinh mệnh nào.
Không chứa nổi... một người?
Trong ánh mắt tuyệt vọng của Mộc Chú Nhu lóe lên một tia sáng.
Y buông thanh kiếm trong tay, dùng cả hai tay nắm chặt một sợi dây leo to khỏe, chỉ trong nháy mắt Mộc Chú Nhu đã biến mất. Bên dưới dây leo, một đóa thủy tiên nhỏ cắm rễ sâu vào vùng đất ngập tràn linh khí, đứng lặng lẽ bên cạnh những linh thảo, thân cận như thể là một trong những thực vật bản địa của bí cảnh.
Những đại lão tồn tại trong bí cảnh: "..."