Lực linh từ từ rót vào Vãng Sự Kính, tim Bạch Mộc Mộc muốn chết có thừa.
Thẩm Tang Nhược nhìn hình ảnh khổng lồ phản chiếu từ trong gương, lại càng thêm tò mò, sau khi biết được sự thật, bọn họ sẽ nói sao đây?
Lăng Tiêu chân nhân rất nhanh tìm được thời điểm xảy ra chuyện, trên hình ảnh cũng xuất hiện hai người.
Chính là Thẩm Tang Nhược và Bạch Mộc Mộc.
Vãng Sự Kính chỉ có thể hiện hình ảnh, không thể phục hồi âm thanh.
Chỉ thấy Bạch Mộc Mộc dường như nói gì đó với Thẩm Tang Nhược, rồi tự mình đi về phía vách đá, gieo mình xuống vực!
Từ đầu đến cuối, Thẩm Tang Nhược luôn giữ khoảng cách hơn hai cánh tay với Bạch Mộc Mộc, ngay cả vạt áo của Bạch Mộc Mộc cũng không chạm tới.
Thậm chí sau khi Bạch Mộc Mộc rơi xuống vực, Thẩm Tang Nhược cũng lập tức nhảy xuống vực.
Vì vậy cuối cùng là Thẩm Tang Nhược đã cõng Bạch Mộc Mộc về tông môn.
Nàng vừa mở miệng nói Bạch Mộc Mộc rơi xuống vực, bọn họ liền nổi giận đùng đùng, kết luận là nàng làm.
Dù nàng giải thích thế nào, cũng không có ai tin nàng.
Mà lúc này, những người đã nhìn thấy sự thật lại im lặng.
Thẩm Đạo Trần, Lăng Tiêu chân nhân cùng Ôn Huyền và Lục Thời Khanh, sắc mặt đều khó coi vô cùng.
Ôn Huyền vốn dĩ đã tự trách vì đã hại tu vi nàng tiêu tán, nay lại như bị sét đánh.
Môi hắn ta liên tục mấp máy, nhưng không nói nên lời.
Trước kia là vì Thẩm Tang Nhược phạm lỗi, hắn ta mới có cớ lấy máu của nàng.
Tu vi Thẩm Tang Nhược tiêu tán, hắn ta cũng có thể tự an ủi rằng nàng có lỗi trước.
Nhưng hiện tại…
Nàng rõ ràng không làm gì cả…
Sắc mặt Ôn Huyền đột nhiên tái nhợt.
Những người khác đương nhiên cũng nghĩ đến điều này.
Họ là cha, sư tôn, sư huynh của Thẩm Tang Nhược, là những người nàng kính trọng và tin tưởng nhất.
Vậy mà không nghe nàng phân trần, thậm chí không có chứng cứ, đã ném nàng vào nơi giam cầm như vậy.
Theo lời họ nói, Thẩm Tang Nhược rất được chiều chuộng.
Trước kia, chỉ cần chịu chút ủy khuất nhỏ, nàng cũng sẽ ở trước mặt họ nũng nịu rất lâu, để họ an ủi nàng.
Lần này bị hiểu lầm như vậy, chắc chắn lại phải ầm ĩ một thời gian dài, phải dỗ dành thật tốt mới có thể làm dịu xuống.
Dù sao cũng là lỗi của bọn họ, nên bọn họ cũng phải đền bù thật tốt.
May mà Thẩm Tang Nhược luôn hiểu chuyện, rất dễ dỗ.
Nghĩ đến đây, mấy người không hẹn mà cùng nhìn về phía Thẩm Tang Nhược, so với ánh mắt lạnh lùng trước kia, thì thêm vài phần dịu dàng và quan tâm.
Nhưng lại phát hiện Thẩm Tang Nhược không hề giận dữ và tủi thân nhìn bọn họ như họ tưởng tượng.
Trên gương mặt nhợt nhạt yếu ớt không có biểu cảm thừa nào, mà yên tĩnh nhìn bọn họ.
Cũng không giống như mọi khi mở miệng khóc lóc kể lể sự tủi thân và trách móc bọn họ.
Yên tĩnh, vô cảm, giống như người xa lạ đứng ngoài cuộc.
Vẻ mặt như vậy chưa từng xuất hiện trên người Thẩm Tang Nhược.
Hay nói đúng hơn là nàng chưa từng đối xử với bọn họ như vậy.