Người bị hạ Thất Tình Cổ, chỉ cần trong lòng có tình cảm, thì sẽ giống như kiến mọt gặm nhấm xương cốt, khiến người ta sống không bằng chết.
Lục Thời Khanh biết nàng rất yêu thương sư tôn và các sư huynh, cho nên cách trừng phạt nàng tốt nhất chính là Thất Tình Cổ
Những hình ảnh ngày xưa như thác lũ không ngừng hiện lên trong đầu nàng.
Thuở nhỏ, nàng là con gái được Thẩm Đạo Trần nâng niu trong lòng bàn tay, lớn lên chút nữa, nàng liền bái nhập môn hạ của chưởng môn đệ nhất tu sĩ, Lăng Tiêu chân nhân.
Trở thành đệ tử ruột của Lăng Tiêu chân nhân, bốn vị sư huynh đều hết mực cưng chiều nàng.
Mỗi ngày nàng đều rất vui vẻ.
Nhưng hai năm trước, trong môn phái có một thiếu nữ gầy yếu bằng tuổi nàng đến, mang theo tín vật tìm Thẩm Đạo Trần, nói là con gái của ông.
Lúc này Thẩm Đạo Trần mới phát hiện, năm đó ông đã ôm nhầm con gái, vội vàng nhận Bạch Mộc Mộc về.
Chỉ trong một đêm, nàng đã trở thành con gái giả của môn phái, Thẩm Đạo Trần nói vẫn sẽ đối xử với nàng như con ruột.
Nhưng để bù đắp cho Bạch Mộc Mộc, Thẩm Đạo Trần liền cầu xin Lăng Tiêu chân nhân phá lệ thu nhận Bạch Mộc Mộc làm đệ tử.
Sư tôn và các sư huynh nhớ đến việc nàng đã thay thế vị trí của Bạch Mộc Mộc, cũng đối với Bạch Mộc Mộc nhiều sự quan tâm hơn.
Không biết từ bao giờ, đề tài trong miệng sư tôn và các sư huynh đều trở thành Bạch Mộc Mộc, còn nàng chỉ có thể ở phía sau họ mà cố gắng đuổi theo.
Nàng đã dốc hết tâm sức, nỗ lực làm tốt nhất như lời sư tôn và các sư huynh nói, nhưng vẫn không nhận được sự chú ý của họ.
Vì vậy nàng càng thêm quyết tâm muốn nhận được sự quan tâm của bọn họ, lấy lòng đủ kiểu.
Nhưng nàng cũng muốn bắt đầu từ chính mình, chứ không phải ra tay với Bạch Mộc Mộc.
Lần này Bạch Mộc Mộc rơi xuống vực, hoàn toàn không liên quan gì đến nàng.
Nàng giải thích hết lời với phụ thân, sư tôn và các sư huynh, nhưng không có ai tin nàng cả.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng đau đớn đến nghẹt thở, như thể có ai đó dùng kiếm đâm từng nhát vào tim nàng.
Càng không cam lòng, Thẩm Tang Nhược càng bị Thất Tình Cổ hành hạ dữ dội.
Cơn đau dữ dội xé nát thần kinh Thẩm Tang Nhược, nàng thậm chí không phân biệt được rốt cuộc là nhà giam khiến nàng đau hơn, hay là Thất Tình Cổ của Lục Thời Khanh khiến nàng đau hơn.
Nàng thực sự không muốn nữa! Nàng cũng không cần sự quan tâm của bọn họ nữa!
Đừng để nàng đau khổ nữa!
Khi Thẩm Tang Nhược cảm thấy mình sắp ngất đi, Huyền Mộc trong ngực nàng bỗng phát ra ánh sáng.
Trong mơ màng, nàng nghe thấy một giọng nói vang lên trong lòng mình: "Ôi, thật đáng thương mà."
"Tiểu hữu, nếu giờ phút này lão phu có thể tách rời cảm xúc của ngươi đối với bọn họ, ngươi có bằng lòng không?"
"Bằng lòng!" Thẩm Tang Nhược không chút do dự.
Nàng cũng không kịp suy nghĩ người nói chuyện là ai, lại từ đâu đến.
Nỗi đau đớn như ăn mòn xương tủy sắp khiến nàng phát điên, lúc này nàng chỉ muốn những người đó biến khỏi đầu óc của mình.
Nhưng nàng còn chưa kịp chờ đối phương có động tác gì, đã ngất đi.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Tang Nhược lại tỉnh dậy, nỗi đau do Thất Tình Cổ mang lại đã biến mất, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Trong mắt nàng thêm phần xa cách, tâm hồn bình tĩnh như mặt nước, sẽ không còn vì những người đó mà nổi sóng.
Thất Tình Cổ không phát tác, nhưng trận pháp của phòng giam vẫn luôn tồn tại.
Nàng ngủ không ngon, toan thân đổ mồ hôi lạnh.
Nàng lấy cây Huyển Mộc ra từ trong ngực, đây là thứ nàng nhặt được lúc ở trong thung lũng, không ngờ lại cứu nàng một mạng.
"Trong đầu ta, hình như là một tia thần thức bám trên cây Huyền Mộc đang nói chuyện."
Nhưng giờ thần thức trên Huyền Mộc đã biến mất rồi.
Thần thức còn nói, lão vừa giúp nàng, sau này muốn nàng đến một ngọn núi tìm lão báo ơn.
Thẩm Tang Nhược đặt Huyền Mộc xuống đất, rồi lạy nó hai cái.
"Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối, Thẩm Tang Nhược nhất định sẽ tìm được người, báo đáp ân tình của người!"
Nàng vừa cất Huyền Mộc đi.
Nghe thấy tiếng "két" một cái, rồi cửa phòng giam mở ra.
Nhị sư huynh Ôn Huyền và tam sư huynh Lục Thời Khanh xuất hiện trước mắt nàng.
Ôn Huyền giơ tay giải trừ trận pháp trong phòng giam.
Nói với nàng, môi mím chặt: "Ngũ sư muội, hai ngày ở trong phòng giam suy nghĩ lại, ngươi có chịu nhận lỗi không?"
Lục Thời Khanh định âm thầm thu hồi Thất Tình Cổ trên người nàng, để nàng không đau đớn đến mức nói không nên lời.
Chưa kịp thu hồi, giọng nói trong trẻo của Thẩm Tang Nhược đã vang lên trong phòng giam.
"Ta không nên đẩy sư muội xuống vực, ta nhận lỗi." Giọng nàng bình tĩnh.
Nàng không thừa nhận, bọn họ sẽ không thả nàng ra ngoài.
Mặc dù đã sớm đoán trước, nhưng trong mắt Ôn Huyền vẫn khó giấu nổi sự thất vọng.
"Nếu đã nhận lỗi, vậy dùng mười giọt máu tim của ngươi để chữa thương cho sư muội, ngươi có ý kiến gì không?"
"Không, xin nhị sư huynh hãy dẫn ta đi, ta nguyện bù đắp lỗi lầm của mình." Nàng ôm quyền cúi chào Ôn Huyền.
Ôn Huyền thấy nàng có thái độ như vậy, hẳn là thật lòng hối hận.
Thêm nữa, nàng đã bị giam cầm hai ngày, chịu không ít khổ sở.
Dù sao nàng cũng là sư muội của mình, giọng nói của hắn ta dịu đi một chút: "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp sư tôn."