Cao Môn Thứ Nữ

Chương 1

Bầu trời đen kịt như mực, vầng trăng tròn lúc ẩn lúc hiện.

Lửa trại bùng cháy dữ dội, một đội binh sĩ mặc giáp, tay cầm mâu, bước đi nhịp nhàng, tuần tra khắp doanh trại trong đêm tối.

Mây đen kéo đến ngày càng dày đặc, gió mạnh thổi qua, cuốn theo những hạt mưa nặng trĩu. Đống lửa dần lụi tàn, chỉ còn lại bóng những binh sĩ vẫn điềm tĩnh làm nhiệm vụ.

Giữa cơn mưa gió bão táp, một doanh trướng vẫn sáng đèn, lương y ra vào hối hả.

Các lương y ra vào tấp nập. Bên trong lều, một đứa trẻ khoảng ba tuổi nằm trên giường, khuôn mặt đỏ bừng vì sốt cao, hơi thở gấp gáp.

Đột nhiên, tất cả đều im bặt.

Vị lương y tiến đến khám bệnh cho đứa trẻ, tay run rẩy. Ông nhặt một chiếc lông vũ từ khay bạc, nhẹ nhàng đưa đến mũi đứa trẻ.

Lông chim không hề lay động.

Lương y vội vàng quay người, đối diện với sập, nơi có một nam nhân và một nữ nhân. Ông cúi đầu, không dám nhìn vào mắt chủ tử, đôi đầu gối mềm nhũn, bất chợt quỳ rạp xuống đất, nói trong đau đớn: “Lão vô dụng, xin điện hạ và nương nương giáng tội.”

Nói xong, ông dùng trán đập mạnh xuống mặt đất.

Nam nhân trước mặt ông chính là Tần vương, Triệu Văn Huyên.

Sắc mặt hắn tái nhợt, đôi mắt ẩn chứa bóng tối, vóc dáng cao lớn nhưng gầy gò, là hình ảnh của một người quý tộc lâu ngày bệnh tật, dần dần mất đi sức sống.

Khi nghe lương y nói, ánh sáng trong mắt hắn thoáng chốc tắt đi, chỉ còn lại nỗi bi thương và đau đớn.

Đây là nhi tử duy nhất của hắn. Theo quy định, quân doanh không được mang theo nữ nhân và trẻ nhỏ. Nhưng vì nghĩ rằng thời gian hành quân còn dài, việc đi lại giữa kinh thành sẽ rất phức tạp, Tần vương đã phá lệ, cho phép gia đình cùng đồng hành.

Chỉ mong sau khi Thái Tử lên ngôi, có thể vì tình nghĩa huynh đệ mà chiếu cố cho những người thân còn lại ở kinh đô.

Tần vương im lặng một lát, định lên tiếng, nhưng không ngờ nữ tử bên cạnh hắn lại ngã xuống.

Hắn vội vàng đỡ lấy nàng, không màng đến thân thể yếu ớt của mình, tay ôm chặt lấy nữ nhân.

Nữ nhân ấy chính là Cố thị, trắc phi của Tần vương. Khi nghe tin dữ, đã bị đả kích nặng nề.

Sau mấy ngày chịu đựng, rốt cuộc không thể gượng nổi, hai mắt nhắm lại, ngất xỉu trong tay Tần vương.

Người hầu vội vàng đến giúp Tần vương, đặt Cố trắc phi lên chiếc sập. Vị lương y sau khi bắt mạch, nói rằng Trắc phi nương nương tinh thần suy sụp, thể xác mệt mỏi, lại chịu đả kích quá lớn, mới dẫn đến ngất đi.

Tần vương nhẹ nhàng thở phào, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh chiếc sập, cúi đầu nhìn chăm chú vào Cố thị.

Khuôn mặt của Cố trắc phi vốn xinh đẹp như bức tranh, đôi mắt sáng như trăng rằm, nhưng giờ đây đã mất hết vẻ hồng hào.

Trên mặt nàng còn vương vệt nước mắt, nỗi đau mất con tàn phá vẻ đẹp của nàng, làm cho người mẫu thân ấy gần như suy sụp.

Mọi người trong trướng quỳ rạp xuống, khóc nức nở. Tần vương cúi người ôm chặt lấy nàng, bàn tay lạnh lẽo của hắn vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng, đầy sự nuối tiếc và yêu thương.

Hắn biết, mình chẳng còn sống được bao lâu, trong những giây phút cuối đời này, chỉ mong có thể an ủi nàng, chỉ có vậy mới hắn mới có thể nhắm mắt ra đi thanh thản.

Hắn đã làm nàng phải chịu đựng nỗi đau này, vốn dĩ hy vọng khi có con, sẽ có thể sống yên ổn bên nhau. Nhưng ai ngờ, tất cả đều tan vỡ…

Tần vương nhắm mắt, một giọt lệ lăn dài trên má nàng, lặng lẽ rơi xuống.

*