Các Nam Chính Có Thuật Đọc Tâm, Ta Tên Liếm Cẩu Ngươi Nhớ Kỹ

Chương 1

"A Giản, vẫn không chịu gặp ta sao?"

Ngoài cửa gió tuyết lớn, thiếu nữ mặc một bộ váy lụa giản đơn, tay cầm ô, đôi môi đã lạnh đến run rẩy. Gương mặt nhỏ nhắn không trang điểm, lông mi dính những bông tuyết bay vào từ bên ngoài, trông càng thêm tiều tụy.

"Khương tiểu thư mời về cho, hôm nay thế tử không tiếp khách."

"Vậy… tỷ có thể giúp ta chuyển cái này cho A Giản được không?" Khương Nam Nguyệt đưa ra một chiếc hộp nhỏ làm từ gỗ lê vàng.

"Là canh gà, ta đã nấu rất lâu đó, tỷ tỷ à cầu xin tỷ, chỉ cần đưa cho chàng thôi." Khương Nam Nguyệt kéo tay áo đối phương.

Thị nữ thở dài, đành nhận lấy chiếc hộp, không biết làm sao khuyên được vị tiểu thư này. Những thứ nàng mang tới, thế tử chưa từng nhìn lấy một lần, đều trực tiếp để lại cho đám hạ nhân bọn họ.

Thấy nàng ấy nhận đồ, Khương Nam Nguyệt cố gắng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

"Tỷ tỷ ta đi đây, lần sau sẽ lại đến."

Thị nữ gật đầu: "Tiểu thư đi thong thả, ngoài trời tuyết lớn, coi chừng cảm lạnh."

Khương Nam Nguyệt xoay người, đã bắt đầu mắng nhiếc: "Thật là chịu hết nổi cái gã chó chết này, cho hắn mặt mũi rồi, còn bày đặt làm kiêu gì với tỷ đây nữa chứ?"

Hệ thống giơ cao một chiếc bảng đèn đuốc lấp lánh lòe loẹt rút thẻ cho nàng: [Điểm tích lũy đã được cộng, chúc mừng ký chủ! Màn trình diễn vừa rồi thật hoàn hảo!]

[Ký chủ đã đạt được thành tựu - Ngôi Sao Liếʍ Láp. Ký chủ có muốn rút thăm trúng thưởng không?]

"Rút! Mà thường thì có những gì thế?"

[Có thể rút được các thẻ buff đa dạng.]

"Ví dụ như buff kiếm tiền, buff võ lực?"

[Đúng vậy, xin ký chủ xác nhận rút thăm.]

"Xác nhận."

[Chúc mừng ký chủ nhận được Thẻ bài cấp thần - Ta Yếu Đuối Quá Đi!]

"?"

Cái quái gì vậy?

Thẻ bài buff lập tức có hiệu lực, Khương Nam Nguyệt bỗng thấy cơ thể mình nhẹ tênh.

Nàng vội vã kéo tay áo lên, nhìn thấy xương cổ tay thon gầy, làn da trắng như lụa thượng hạng.

Nàng thử dùng sức, phát hiện thịt trên cánh tay cũng mềm như bông.

Cánh tay cơ bắp mình rèn luyện suốt bao năm trên núi đâu rồi?!

Tiếng thông báo của hệ thống vang lên ngay sau đó: [Ta Yếu Đuối Quá Đi! Vĩnh viễn không cho phép cơ bắp phát triển, tăng thêm vẻ ngoài yếu đuối đáng thương cho ký chủ, mang lại trải nghiệm tốt nhất cho ký chủ!]

Khương Nam Nguyệt: …

Con mợ ngươi! Trả cơ bắp lại cho tỷ!

Nàng phẫn nộ quát: "Cái buff rách nát gì thế này? Ta sẽ không biến thành phế vật mảnh mai yếu đuối đó chứ?"

[Không có đâu, thẻ bài chỉ thay đổi ngoại hình của ký chủ thôi.]

Khương Nam Nguyệt len lén lẻn ra phía sau xe ngựa, một tay nhấc bổng cả chiếc xe như thường.

"Cũng may, võ lực vẫn còn."

Nàng không buồn chấp nhặt cái buff vô dụng kia nữa.

"Cốt truyện của chúng ta đến đâu rồi? Sao nữ chính vẫn chưa xuất hiện vậy?"

[Sắp rồi sắp rồi, nữ chính đang trên đường đến đấy.] Hệ thống tra cứu tuyến cốt truyện.

"Chỉ tiếc cho bát canh gà của ta." Khương Nam Nguyệt thở dài tiếc nuối.

[Không sao đâu ký chủ, dù gì đó cũng là bát ngươi ăn thừa rồi hâm nóng lại mà.]

Nghĩ đến đây, Khương Nam Nguyệt lại tức giận không thôi.

Tên thật của nàng là Giang Nam Nguyệt, cô chiêu chính thống, từ nhỏ không cha không mẹ, cuộc đời nghèo nàn đến mức chỉ còn mỗi gia tài nghìn tỷ.

Vậy mà lúc đến núi Nga Mi xem khỉ, bị một con khỉ vỗ một cái.

Thế là xuyên không với tốc độ ánh sáng, xuyên thẳng về lúc đang nằm trong bụng mẹ.

Lúc vừa xuyên không, Khương Nam Nguyệt vẫn đang ngơ ngác, nên tất nhiên chẳng khóc tiếng nào.

Cái dáng vẻ lặng lẽ, mở mắt tròn xoe của đứa bé khiến cả đám đỡ đẻ sợ xanh mặt.

May mà có một vị cao nhân đắc đạo đi ngang qua, bấm đốt tay tính toán, phán rằng thần hồn nàng bất ổn, cần được đưa lên núi tu hành, đến năm mười sáu tuổi mới được về nhà.

Vị cao nhân ấy chính là sư phụ nàng, một tên thần côn gà mờ mắt mù, dung mạo thì xinh đẹp như hoa, nhưng sau khi mang nàng lên núi thì ngày nào cũng hành hạ.

Mỗi ngày thức dậy chạy bộ quanh núi này, nâng tạ này, chép kinh này, lại còn phải học mấy thứ pháp thuật kỳ quái.

Nàng cùng sư huynh oan gia của mình ngày nào cũng vừa làm vừa chửi. Mấy năm trước sư huynh tròn mười tám tuổi, lập tức rời núi chu du tứ phương.

Đợi đến khi Khương Nam Nguyệt mười sáu tuổi xuống núi, trong đầu xuất hiện một hệ thống, nói với nàng rằng đây là một quyển tiểu thuyết máu cún vạn người mê, còn nàng chính là nữ phụ vật hy sinh. Chỉ cần ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ simp lỏd, kiếm điểm tích lũy, tích đủ giá trị thù hận là có thể trở về.

Vì gia tài nghìn tỷ, Khương Nam Nguyệt liều mạng.