Chương 11
Thành phố B nằm ở phía Bắc của thành phố C, vì thế vào mùa đông, nhiệt độ thấp hơn thành phố C rất nhiều. Lương Hòa vừa xuống máy bay đã cảm nhận được sự chênh lệch nhiệt độ, mà điều này lại là do tham mưu Triệu Kiền Hòa đem lại.Lương Hòa và Cố Hoài Ninh ra khỏi sân bay đã thấy Triệu Kiền Hòa mặc bộ quân phục dày cộp đến đón họ. Triệu Kiền Hòa vừa nhìn thấy hai người liền mỉm cười, sau đó gọi Lương Hòa một cách nghiêm chỉnh: “Chị dâu!”. Một tiếng “Chị dâu” này như tiếng sét đánh vào tận trong xương tủy của Lương Hòa. Cố Hoài Ninh điềm đạm nhìn cô rồi quay sang đánh cho Triệu Kiền Hòa một cái.
“Ý gì vậy?”
Triệu Kiền Hòa ôm đầu kêu một tiếng, phản bác: “Tôi muốn thể hiện lòng kính trọng với cô Lương Hòa đây vì đã ủng hộ sự nghiệp quốc phòng, gọi một tiếng chị dâu thì cậu bị thiệt chắc?”.
Vừa nói dứt lời, ngay lập tức anh ta bị nhét một túi hành lý vào tay: “Vậy hãy làm chút gì đó để thể hiện thành ý của cậu đi. Xách hành lý đi!”. Thấy Triệu Kiền Hòa chau mày, Cố Hoài Ninh lại nói: “Đừng bảo tôi không chăm lo cho cậu, biết cậu sẽ đến đón nên bao nhiêu hành lý tôi đều ký gửi từ trước rồi, san sẻ gánh nặng cho cậu đấy”.
Nói xong anh kéo Lương Hòa lúc ấy đang không nhịn nổi cười ra ngoài. Triệu Kiền Hòa đứng đằng sau trừng mắt lên, khệ nệ kéo đống hành lý chạy theo sau. Xe chầm chậm rời khỏi sân bay, Lương Hòa ngồi yên lặng ở ghế sau ngắm phong cảnh bên ngoài. Không phải lần đầu tiên đến đây, nhưng chưa lần nào cô ngắm nhìn thật kỹ thành phố B giữa ban ngày, bầu trời cao vời vợi khiến cô có một cảm giác thật thoải mái. Mấy hôm nay hình như lại có tuyết rơi, màu trắng phủ đẩy khắp chốn, cộng với mấy bông hoa màu hồng đang nở rộ làm cô thấy vô cùng thích thú. Đây là thành phố B, là nơi mà sau này cô sẽ sinh sống.
Triệu Kiền Hòa sớm đã lấy lại tinh thần sau cú đả kích của Cố Hoài Ninh vừa rồi, anh nhìn Lương Hòa nói: “Chị dâu quen sống ở thành phố C, mới đến đây chắc là sẽ chưa thích ứng được, lúc nào anh trai rỗi sẽ đưa chị đi tham quan ngắm nghía một chút”.
Cái tên này vừa mới gọi chị dâu ngọt sớt nên phải đổi cách xưng hô thành anh trai à? Đúng là lưỡi không xương mà.
Cố Hoài Ninh nhìn Lương Hòa một cái qua gương chiếu hậu, rồi lại lẳng lặng quay trở về đằng trước, vừa nhìn đường vừa nói: “Kết quả biểu dương của đợt diễn tập đã có chưa?”.
“Có từ lâu rồi. Đoàn chúng ta tặng giấy khen hạng Ba cho Cao Vịnh Quân. Có điều, kết quả này khiến có người không phục.”
Cố Hoài Ninh chau mày hỏi: “Trương Văn thì sao?”.
Triệu Kiền Hòa gật đầu: “Thằng ranh đấy cậy có người nhà ở quân khu, kiêu căng vô độ, chả coi ai ra gì.”
Cố Hoài Ninh cười, thực ra loại người đấy anh gặp nhiều rồi, có rất nhiều người dựa vào ô dù để được làm những việc nhàn hạ trong quân đội, chỉ coi ăn uống là công việc chính. Dạng như Trương Văn, bị ba cậu ta trực tiếp gửi ra mặt trận để huấn luyện quả thực không nhiều. Anh đoán, ba Trương Văn đại để là muốn cậu ta được rèn luyện thành tài, chứ không chỉ sống dựa vào gia đình. Nhưng mọi người lại tâng bốc cậu ta ghê quá, chỉ có ngã từ trên cao xuống mới biết đau. Nghĩ một lúc, anh nói: “Phải đề phòng thằng nhóc Trương Văn này”. Triệu Kiền Hòa gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Mặc dù hai người nói chuyện không che đậy gì trước mặt cô, nhưng Lương Hòa cũng nghe ù ù cạc cạc. Cô chán quá, muốn nhoài người lên nhìn phía trước một chút thì phát hiện ra xe đã rẽ ngoặt ở đoạn đường nào đó tại Kinh Sơn, Lương Hòa vội vàng đạp đạp vào ghế ngồi của Triệu Kiền Hòa để nhắc nhở anh là đã đi sai đường. Mặc dù Lương Hòa mới đến có vài lần nhưng cô nhớ đường rất tốt. Đa số đường núi đều rất vòng vèo, đường dễ đi như thế này ở Kinh Sơn vô cùng ít.
Triệu Kiền Hòa cười cười: “Không sai đâu, chúng ta đang đến nhà chú Diệp”.
“Đến nhà Diệp lão gia sao?” Lương Hòa hơi lo lắng: “Đến đấy làm gì?”.
Cố Hoài Ninh nói: “Mấy hôm nay sắp phải chuyển đồ đến khu tập thể nên cả hai bọn anh đều bận, em ở tạm nhà Diệp lão gia hai ba ngày, sẽ ổn thôi”.
“Phải chuyển đến khu tập thể ư?”
“Ừ.” Anh Đinh trưởng ban nhà ở cán bộ từ lâu đã nói với anh là trong khu tập thể vẫn còn dư phòng cấp trung đoàn, muốn tìm một căn cũng chẳng khó khăn gì.
“Nhưng em ở đây có phiền phức gì không?” Lương Hòa hơi lo lắng sẽ làm phiền đến Diệp lão gia.
“Không việc gì đâu, dù sao cũng đến rồi mà.”
Diệp Vận Đồng đích thân ra đón họ, thấy Lương Hòa cô rất vui, vội vàng khiêng hành lý của Lương Hòa vào trong. Lương Hòa đứng bên cạnh thấy cô ấy tất bật như vậy thì cảm thấy hơi ngại, nhưng Diệp Vận Đồng không cho cô giúp, cứ bắt cô phải ngồi trên ghế, còn dặn em trai Diệp Dĩ Trinh chăm sóc cô.
Diệp Dĩ Trinh. Nghĩ lại lần cuối cùng gặp anh ta, Lương Hòa cảm thấy hơi xấu hổ.
Triệu Kiền Hòa vô cùng phấn khởi khi gặp anh ta. Ba người họ xem như là lớn lên cùng nhau, sau đó khi vào đại học thì Cố Hoài Ninh nhập ngũ, Diệp Dĩ Trinh đi Cana¬da còn Triệu Kiền Hòa thì học ở trong nước. Diệp Dĩ Trinh mấy năm nay mới về nước, nhưng điều khiến cho người ta không hiểu nổi là anh ta đường đường là tiến sĩ kinh tế học của một trưởng đại học danh tiếng ở Bắc Mỹ, vậy mà khi về nước thì chỉ đi dạy học.
“Dĩ Trinh, bây giờ cậu vẫn đang dạy học à?”
“Ừ, tôi dạy ở trường đại học B.”
“Ồ, cũng khá đấy, ngôi trường danh tiếng hàng trăm năm cơ mà! Nhớ năm ấy tôi cũng thi vào đó, nhưng không đủ điểm đầu vào nên không còn cách nào khác đành phải chọn Đại học Quốc phòng.” Lúc đấy Triệu Kiền Hòa học không giỏi, ở trường chỉ thích gây gổ làm loạn, đến tận năm lớp 12 mới chăm chỉ học hành, cuối cùng thì kết quả thi đại học mặc dù không phải là xuất sắc, nhưng cũng đủ khiến ba anh hài lòng, vào được Học viện Quân sự, sau đó thì theo đà gia nhập quân đội.
Diệp Dĩ Trinh mỉm cười.
Lương Hòa nghe họ kể chuyện thấy mới như ngày hôm qua, vậy mà không ngờ bây giờ Diệp Dĩ Trinh đã trở thành một thầy giáo, nhìn dáng vẻ ôn hòa nho nhã của anh đúng là có tướng làm giáo viên. Cô đang suy nghĩ thì Cố Hoài Ninh từ ngoài bước vào. Nhìn một lượt ba người, anh giữ chặt vai cô nói: “Em lên tầng hai xem thử đi, phòng chắc dọn xong rồi đấy”.
Cô nghe lời anh đứng dậy. Họ cùng bước lên tầng, bỏ lại hai người đang ở đằng sau nhìn theo với con mắt hí hửng. Diệp Dĩ Trinh cảm thán: “Lúc đầu ai cũng nói cậu ba nhà họ Cố không có hứng thú với việc lập gia đình, nhưng bây giờ cậu ta lại lấy vợ sớm nhất”.
Triệu Kiền Hòa chống tay lên cằm, nghĩ một lúc lâu: “Đừng có đánh giá thấp đối tượng còn lại, cô bé này cũng thú vị phết đấy.”.
Diệp Dĩ Trinh nghe vậy liền mỉm cười.
Phòng của Lương Hòa nằm bên canh phòng ngủ của Diệp lão gia, ánh sáng rất tốt, chiếu thẳng vào phòng mang lại cảm giác ấm áp. Lương Hòa nhìn một lượt, không thấy Diệp lão gia đâu, tỏ ra tò mò.
Diệp Vận Đồng nói: “Không phải sắp đến Tết sao, bộ tổng tham mưu tổ chức họp cán bộ lão thành, lão gia đi từ sớm rồi. Nhưng ông biết là em đến nên sáng sớm đã dặn chị sắp xếp để em ở phòng này, nói là cho gần nhau”. Nói xong Diệp Vận Đồng cười cười, ngẩng đầu lên lau mồ hôi: “Một già một trẻ không hiểu sao lại có duyên thế không biết, lão gia rất yêu quý em, ưu đãi này đến cả Hoài Ninh nhà em cũng chưa được hưởng đâu đấy”.
Lương Hòa cười ngượng nghịu, còn Cố Hoài Ninh thì nhận hết không chút khách khí: “Vậy thì tốt quá, không thì em cũng không yên tâm để cô ấy ở lại nhà chị”.
Lương Hòa nghe thấy vậy trừng mắt nhìn anh vẻ giận dỗi. Cô chưa thấy ai mặt dày như anh!
Sau bữa tối, Cố Hoài Ninh và Triệu Kiền Hòa chuẩn bị rời đi, đã gần cuối năm, cả đơn vị đều bận túi bụi. Mặc dù đồng chí đoàn trưởng nói không cần tiễn, nhưng Lương Hòa vẫn quàng khăn vào cổ, lò đò đi theo anh. Cố Hoài Ninh vừa kêu Triệu Kiền Hòa đi lấy xe vừa đứng ngoài sân tạm biệt cô. Nhìn thấy cô cúi gục đầu, anh không khỏi bật cười: “Sao thế?”.
“Em đang nghĩ không biết tối nay em có bị mất ngủ không.”
Giọng Lương Hòa có vẻ thờ ơ nhưng Cố Hoài Ninh có thể hiểu được, tâm trạng cô lúc này vẫn chưa ổn định, để cô ở đây một mình cũng không ổn lắm. Có điều lần này đi gấp quá, nhiều thứ còn chưa sắp xếp xong, anh cũng không muốn ngay đêm đầu tiên đã bắt cô ở nhà khách.
Anh nắm chặt lấy bàn tay đang lạnh cóng của cô: “Nếu mất ngủ thật thì anh cho phép em gọi điện cho anh, muộn mấy cũng được. Thế nào?”.
“Em sẽ không gọi cho anh.” Cô đỏ mặt thì thầm, nhưng khóe môi hơi nhếch lên đã thể hiện tâm trạng của cô lúc này.
Triệu Kiền Hòa đã lái xe tới, dừng ở cách đó không xa. Cố Hoài Ninh cười, nói lời tạm biệt với Lương Hòa: “Anh đi trước đây”.
“Vâng, tạm biệt!”
Cố Hoài Ninh nghe thấy câu nói ấy chợt đứng yên tại chỗ: “Chỉ nói tạm biệt thôi sao?”.
Lương Hòa thấy thế liền ngẩng đầu lên, đôi mắt anh rất sáng, ý đồ không thể rõ ràng hơn được nữa. Lương Hòa thấy Triệu Kiền Hòa đang đứng ở xa xem kịch hay, bèn nghiến răng, bước lên phía trước, ghé sát vào khuôn mặt anh, vờ hôn một cái rồi nhanh chóng lùi lại: “Được chưa?”.
Cố Hoài Ninh nhún vai: “Thôi được rồi, ngày tháng còn dài mà”.
Đúng là được voi đòi tiên! Lương Hòa chỉ muốn giơ chân đá cho anh một cái, may mà đồng chí đoàn trưởng tránh kịp. Nhìn xe đang rời đi, Lương Hòa bất ngờ phát hiện, bông đùa một hồi, tâm trạng cô đã tốt hơn nhiều.
Lẽ nào ai đó cố tình làm thế để an ủi cô? Lương Hòa giấu mặt trong chiếc khăn quàng mỉm cười một mình, rồi quay vào nhà Diệp lão gia.
Diệp lão gia vừa mới về, thấy Lương Hòa thì vô cùng vui vẻ. Hai người nói chuyện một lúc, cuối cùng vẫn phải để Diệp Vận Đồng nhắc nhở, Diệp lão gia mới chịu đi nghỉ ngơi. Hôm nay cả ngày ông đã mệt, khi nói chuyện dường như phải cố gắng để lấy tinh thần. Diệp Dĩ Trinh thì chỉ ngồi bên cạnh yên lặng xem mớ tài liệu dày cộp, đến lúc Diệp Vận Đồng dìu Diệp lão gia lên gác, anh mới bỏ tập tài liệu sang một bên, nhẹ nhàng xoa bóp chân mày, có vẻ rất mệt mỏi.
Lương Hòa không thân quen với Diệp Dĩ Trinh, phải ở riêng một chỗ với anh, cô thấy không thoải mái cho lắm. Lúc cô xoa gáy định lên gác đi ngủ thì bỗng dưng người đàn ông trước mặt thả lỏng ngón tay, lạnh lùng nhìn cô, đến khi cô hơi hoảng hốt, anh ta mới lên tiếng, cũng chỉ nói đúng một câu khiến cô không thể hiểu nổi.
“Cô và cô ấy, có nhiều điểm giống nhau thật đấy. Chả trách.”
Là sao? Lương Hòa thấy thật mơ hồ, theo phản xạ cô hỏi ngược lại anh ta xem người đang được nhắc đến là ai.
Nhưng Diệp Dĩ Trinh chỉ cười nhạt, sau đó đứng dậy vỗ vai cô: “Không có gì, đi nghỉ sớm đi”.
Lương Hòa lại càng bực bội, cô phát hiện ra những người xung quanh cô hình như đều có một điểm chung, đó là đều thích nói năng và hành động rất tùy tiện, không để ý đến cảm nghĩ của người khác!
Tự dưng sống cảnh nhàn rỗi, Lương Hòa thấy không quen lắm, đến thành phố B được hai ngày rồi mà cô chẳng có việc gì để làm. Cố Hoài Ninh thì bận tối mắt tối mũi, cũng may là ở đây không đến nỗi nhạt nhẽo vô vị, ngày ngày cô cùng Diệp lão gia ăn uống vui chơi, cũng coi như là có niềm vui. Nhưng không nhắc đến thì thôi, cứ nghĩ đến là cô lại thấy không yên tâm về sự ra đi lần này, cô luôn cảm thấy bà Lý Uyển sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy. Cố Hoài Ninh có thể không bận tâm đến chuyện đó, nhưng cô thì không thể. Tính Lương Hòa hay suy nghĩ, cô không thể tháo gỡ được khúc mắc này trong lòng.
Diệp Vận Đồng thấy bộ dạng khổ sở đấy của Lương Hòa thì rất khó chịu, tỏ ra lo lắng cho cô: “Suy nghĩ chu toàn thì tốt, nhưng nếu không đúng lúc đúng chỗ nó sẽ trở thành gánh nặng cho em. Hoài Ninh đã đưa em đến đây rồi, lẽ nào còn không bảo vệ được em? Hơn nữa, chuyện này vốn dĩ là bác gái xử lý không chu toàn, em ở đây nhọc tâm suy nghĩ làm gì chứ”.
Mấy hôm nay Diệp Vận Đồng sợ Lương Hòa buổi tối ở một mình cô đơn nên qua phòng ngủ cùng cô. Tối nào cô tắm xong, Diệp Vận Đồng cũng vừa giúp cô sấy tóc vừa nói chuyện với cô, làn gió ấm áp cùng với bàn tay mềm mại của Diệp Vận Đồng khiến Lương Hòa thoải mái thả mình trên giường, quyết tâm không nghĩ ngợi gì nữa. Cuộc sống như vậy trước đây cô mơ còn chẳng được, bây giờ nó bày ra trước mắt rồi, cô không thể bỏ lỡ được.
Lúc này Lương Hòa đang cầm quyển sách ngồi ở ban công nhà Diệp lão gia ngẩn người ra, Diệp lão gia bưng hai tách trà đến, tiếng lạch cạch của tách trà khi đặt xuống bàn mới khiến Lương Hòa định thần lại. Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt hiền từ của Diệp lão gia, ánh mặt trời ngoài ban công hơi chói mắt, cô nheo mắt lại theo phản xạ.
“Nghĩ gì mà ngẩn người ra thế? Đi, đi lấy cờ đam ra đây, bác cháu mình chơi một ván.”
Lương Hòa vâng lời, đi lấy bàn cờ đam. Cũng không biết tại sao gần đây Diệp lão gia chỉ thích cùng cô đánh cờ, hầu hết thời gi-an nếu không nghe Côn khúc thì cũng là đánh cờ đam với cô. Mà lúc chơi, ông toàn thích hủy nước cờ, lại còn đi lại nước nữa chứ. Lần nào thấy Lương Hòa trách móc, ông cũng cười ha hả rồi nói: “Quên mất quên mất, lần sau bác sẽ chú ý”.
Lương Hòa bày xong bàn cờ đam, nói: “Lần này bác không được chơi ăn gi¬an, nước nào đi rồi thì không được đi lại đâu đấy”.
Diệp lão gia gật đầu cười, còn không quên xoa xoa chiếc cằm chẳng còn lấy một cọng râu: “Đời người quả thật giống như đánh cờ vậy, bước một bước rồi là không thể lùi lại được nữa”.
Gần đây Diệp lão gia rất hay than vãn. Lương Hòa vừa định nói gì đó thì ngoài sân vang lên tiếng ô tô. Cô nhìn ra thì thấy một chiếc xe Leop¬ard đậu ở ngoài sân, một lát sau, Cố Hoài Ninh từ trên xe bước xuống. Cái người này để cô ở nhà Diệp lão gia hai ba ngày liền chẳng thấy tăm hơi đâu, vậy mà lúc nhìn thấy anh, cô lại cứ muốn đứng bật dậy như một thói quen. Nhưng nghĩ một lát, Lương Hòa lại bĩu môi và từ từ ngồi xuống đánh cờ với Diệp lão gia.
Còn Cố Hoài Ninh cũng không vội, anh khoanh tay đứng trước xe, đôi mắt như đang cười nhìn theo bóng hình nơi ban công tầng hai. Cuối cùng vẫn là Diệp lão gia không chịu được nữa, liền bắt Lương Hòa nghỉ chơi cờ để xuống với anh, đến lúc ấy cô mới chậm chạp đi xuống tầng.
“Sao anh lại đến?”
“Đi thôi, anh đưa em đến chỗ này.” Cố Hoài Ninh mở cửa xe, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Diệp lão gia đang đứng trên ban công tầng hai vẻ rất hí hửng: “Chú Diệp, cháu đưa cô ấy đi đằng này một chút”.
Diệp lão gia mỉm cười gật đầu: “Đi đi”.
Mấy ngày không thèm đến, giờ vừa mới lộ mặt đã đòi đưa cô đi, Lương Hòa cũng muốn có ý kiến, cô bĩu môi ra: “Anh đưa em đi đâu?”.
“Đi rồi em sẽ biết.”
Lại còn giữ bí mật nữa? Lương Hòa “xì” một cái, cô thay đồ rồi đi cùng anh.
Quả nhiên, đi rồi Lương Hòa liền biết ngay, hơn nữa còn hơi bất ngờ, vì nơi Cố Hoài Ninh đưa cô đến là khu chung cư của sư đoàn T nằm ở ngoại ô thành phố. Hôm trước đã nghe anh nhắc đến, chỉ có điều không ngờ là lại nhanh như vậy, tận mắt nhìn thấy tấm biển “khu vực quân sự không được phép xâm phạm” ở cổng khu chung cư, Lương Hòa vẫn còn không tin vào mắt mình.
Đang đứng gác ở cổng là một cậu lính ở phòng hậu cần, cậu ta đứng nghiêm chỉnh cung kính hành lễ với Cố Hoài Ninh, nhìn thấy Lương Hòa, cậu ta cười bẽn lẽn rồi chào mọi tiếng “Em chào chị dâu”.
Lương Hòa cơ bản là đã miễn dịch với từ “chị dâu” nhưng lần trước bị Triệu Kiền Hòa chọc tức, lần này tự nhiên bị một anh chàng lạ hoắc tuổi cũng ngang với mình gọi là chị dâu, cô vẫn thấy không thoải mái lắm. Dọc đường đi Lương Hòa nhìn quanh khắp nơi, coi như đã ngắm nghía được gần hết khu chung cư này rồi. Đây không phải là doanh trại, chỉ có một sân vận động nhỏ, phòng ốc cũng không ít, có rất nhiều cây xanh, còn có cả một nhà trẻ nữa! Căn phòng trên tầng hai xây đặc theo kiểu kiến trúc phương Tây, nhưng cái tên thì lại hết sức nghiêm túc— Trường mẫu giáo Sao đỏ.
Lương Hòa bước nhanh mấy bước cho kịp với Cố Hoài Ninh, miệng liên tục xuýt xoa: “Thật là chu đáo, đến cả vấn đề giáo dục cho thế hệ sau cũng đều được xem xét kỹ càng”.
Anh nghe thấy thế liền cười tủm tỉm, rồi dẫn cô rẽ vào một dãy nhà liền kề.
Căn hộ ở trên tầng ba, khi Cố Hoài Ninh dừng trước cửa, trong đầu Lương Hòa đột nhiên suy nghĩ: “Tầng một thì bẩn, tầng hai thì loạn, tầng ba và tầng bốn ở là thích nhất. Nghĩ đến đây Lương Hòa không nhịn được cười khúc khích.
Cố Hoài Ninh điềm đạm nhìn cô: “Cười gì thế?”.
Lương Hòa nghĩ, không thể nói cho anh biết điều này được, thế là cô lắc đầu nói: “Không có gì ạ”.
Cố Hoài Ninh cũng không thèm truy cứu, anh đẩy cửa cho cô vào.
Căn hộ có hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một nhà vệ sinh. So với căn hộ ở thành phố C của họ thì không rộng bằng, thậm chí còn chẳng bằng một nửa, mà cách xây dựng bài trí thì theo cùng một kiểu, muốn trang trí lại theo phong cách cá nhân thì phải tự làm. Cố Hoài Ninh mấy hôm nay khá bận, những việc chuyển nhà, sắp xếp cơ bản đều phải gi¬ao cho người khác làm, thói quen sinh hoạt của anh mặc dù rất chỉnh chu nhưng cũng không phải là quá khó phục vụ. Còn Lương Hòa thì, Cố Hoài Ninh phát hiện ra cách sống của cô ấy anh cũng chưa hiểu được hết, cũng không chắc là cô thích phong cách nào.
Về phần Lương Hòa, sau khi mở cửa ra và nhìn thấy tất cả mọi thứ, cô thấy rất bất ngờ. Cô không thích những thứ phức tạp, vì thế cách trang trí đơn giản thanh thoát thế này rất hợp ý cô. Điều khiến cô ngỡ ngàng nhất chính là phòng ngủ. Giấy dán tường màu sáng, rèm cửa in hoa màu xanh lam nhạt cùng màu với ga giường, khiến cô nhớ đến căn phòng của cô ở nhà bà ngoại hổi còn học cấp ba. Khi đó ba mẹ Lương Hòa thường xuyên cãi nhau, cô thấy phiền phức vô cùng, vì thế nhân lúc lên cấp ba đã chuyển đến ở nhà bà ngoại cho gần trường. Căn phòng của cô là do bà ngoại tự tay trang trí, cuộc sống thường ngày của cô cũng là một tay bà sắp xếp. Trước khi rời nhà cô thỉnh thoảng bị mất ngủ và mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhưng ở nhà bà ngoại cô không hề bị lại nữa. Bây giờ nhìn thấy khung cảnh giống như thế một cảm giác ấm áp lại ùa đến khiến sống mũi Lương Hòa cay cay.
“Có thích không?” Giọng nói nhỏ nhẹ đưa cô trở về thực tại.
Lương Hòa quay đầu lại, nhìn anh cười: “Sao anh làm được?”.
“Hả?” Cố Hoài Ninh khẽ nhún vai.
“Em rất thích.” Cô nhẹ nhàng nói: “Có cảm giác rất quen thuộc, nên em rất thích”.
Thấy cô nói thế, Cố Hoài Ninh mới tạm yên tâm: “Vậy thì anh phải cảm ơn Diệp Vận Đồng”.
“Sao cơ?” Lương Hòa nhìn anh đầy nghi hoặc: “Sao anh lại nhắc đến chị Diệp?”.
Cố Hoài Ninh khẽ chau mày: “Phòng ngủ là do Diệp Vận Đồng trang trí, có vẻ như anh không hiểu lắm về sở thích của em”.
Hiếm khi thấy anh ngập ngừng như vậy, Lương Hòa không khỏi thấy buồn cười, cô quay người trải phẳng lại ga giường rồi nhẹ nhàng ngồi lên. Sau đó cô quay ra nhìn Cố Hoài Ninh, ánh mắt cô trong veo, tâm tư của cô đều được thể hiện qua đôi mắt ấy.
“Nếu đã như vậy, thì từ hôm nay chúng ta phải bắt đầu học cách tìm hiểu lẫn nhau được không? Dù sao thì anh cũng luôn thông minh hơn em, nên chắc sẽ không bị thiệt thòi đâu.” Nói xong cô cười khoái chí, đuôi mắt nheo nheo trông thật đáng yêu.
Nghe được câu này, đôi môi vốn đang mím chặt của Cố Hoài Ninh liền nở một nụ cười, anh quay người nhìn thẳng vào cô rồi đột nhiên giơ tay cốc vào đầu cô một cái. Trong lúc Lương Hòa nhăn mặt xoa xoa trán, anh cười sảng khoái, nói: “Được, nghe theo lời em”.
Bữa tối, họ ăn tại chính ngôi nhà mới này.
Lương Hòa mở tủ lạnh thấy vô cùng kinh ngạc, người nào đó đã chuẩn bị đẩy đủ để bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển đến ở, hoa quả rau củ đẩy ắp tủ, nhiều đồ ăn đến nỗi không biết ăn đến đời nào mới hết. Nghĩ một hồi Lương Hòa thò đầu vào phòng bếp, nhìn thấy Cố Hoài Ninh đang chậm rãi xắn tay áo bắt đầu nhặt rau, ánh đèn mờ ảo phản chiều hình bóng rất tĩnh lặng của anh, cô nhìn đền ngẩn ngơ.
Bỗng dưng anh quay đầu lại, nhìn vào mắt cô: “Em nhìn cái gì thế?”.
Lương Hòa lập tức giật mình rụt đầu lại, lục tung mọi thứ trong tủ lạnh, rồi gượng gạo chuyển chủ đề: “Em chỉ muốn hỏi anh mua nhiều đồ thế này để làm gì, ăn không hết lại phải vứt đi mất”.
“Là mấy cậu lính ở trung tâm dịch vụ chung cư gửi đến đấy, nói cái gì mà chị dâu vừa đến chưa quen.” Anh vừa nói vừa cười khì khì: “Chắc mấy đứa đó nịnh em đấy”.
Lương Hòa cười khúc khích, mới đến mà không ngờ đã được tiếp đãi như thế rồi. Cô hí hửng đi rửa tay, muốn ra giúp anh nấu nướng, nhưng còn chưa cầm được con dao thì đã bị Cố Hoài Ninh ngăn lại. Lương Hòa thấy hơi lạ bèn ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt ngờ vực của anh.
“Hôm nay để anh nấu, em đứng sang một bên đi.”
Tài nghệ của cô mà lại bị anh coi thường? Lương Hòa bực bội muốn đập đầu vào tường luôn cho rồi. Ngồi trong phòng khách chống mắt lên nhìn cái đèn trần nửa ngày trời Lương Hòa quay người đi ra ngoài. Còn Cố Hoài Ninh ở đằng sau quan sát vẻ ngang ngược của cô, cười không thành tiếng. Anh phải thừa nhận là anh rất thích khoảnh khắc này. Vừa mới đến anh đã để cô một mình mấy ngày liền, đồng chí đoàn trưởng không khỏi cảm thấy tội lỗi, biểu hiện rõ ràng nhất của sự hối hận chính là việc tối hôm ấy anh nhất quyết giữ cô ở lại căn nhà mới, quay đi quay lại rồi lại quay vào giường. Đợi đến khi Lương Hòa nhổm được người dậy thì đã là chiều hôm sau, nhìn đồng hồ mà cô khóc không thành tiếng.
Cố Hoài Ninh từ đằng sau bước tới, tinh thần rất sảng khoái: “Thực ra căn hộ này giờ đã ở được rồi, em không cần quay lại nhà chú Diệp nữa”.
Lương Hòa điên tiết nhìn anh, muốn để cô ở lại đây để anh vừa lòng hả? Cô đâu có ngốc như thế “Hành lý của em vẫn ở nhà Diệp lão gia.”
Thấy cô đang bực bội, Cố Hoài Ninh khoanh tay cười, anh hất hàm về phía góc tường. Lương Hòa vừa nhìn lướt qua là thấy hai cái va li nhỏ của cô.
Cô nhìn Cố Hoài Ninh với ánh mắt giận dữ.
Cố Hoài Ninh làm ra vẻ vô tội và nhìn cô cười, anh đang định nói gì đó thì điện thoại trong túi áo lại réo chuông.
Anh nhanh chân chạy ra nghe, đồng chí Tiểu Lương thì đứng sau lưng trừng mắt nhìn anh. Đúng lúc ấy Cố Hoài Ninh lại quay đầu lại, Lương Hòa vội vàng nhìn ra chỗ khác, có vẻ rất xấu hổ.
Cố Hoài Ninh cười cười, nhưng nụ cười ấy chợt đóng băng khi nghe thấy giọng nói của người ở đầu bên kia, sau đó thì anh dập máy.
“Sao vậy?” Lương Hòa nhìn sắc mặt anh, sốt sắng hỏi.
Cố Hoài Ninh nhìn cô chằm chằm như thể đang tìm từ ngữ phù hợp, một lúc lâu sau anh mới nói: “Chú Diệp bị ngất, đang nằm viện rồi”.
“Sao lại thế được?” Lương Hòa ngạc nhiên.
“Trong điện thoại cũng không nói rõ, chúng ta đến bệnh viện xem sao đã.”
Cố Hoài Ninh vừa mặc áo vừa đưa áo khoác cho Lương Hòa, thu dọn xong anh vội lấy chìa khóa xe và ra khỏi nhà.
Diệp Dĩ Trinh gọi điện đến, giọng bình tĩnh, nói rất bé, có lẽ đang đứng ở hành lang bệnh viện. Diệp Dĩ Trinh chỉ nói là ông Diệp Tán bị ngất, mặc dù giọng của anh ấy hết sức kiềm chế, nhưng dựa vào sự hiểu biết của Cố Hoài Ninh với anh ấy, anh biết lúc này trong lòng Diệp Dĩ Trinh không hề yên ổn.
Diệp lão gia sức khỏe đã yếu lâu rồi, mấy năm gần đầy cứ đi đi về về giữa nhà và bệnh viện. Trước đây Diệp Dĩ Trinh công tác ở thành phố X hai cha con họ vì một vài chuyện mà xảy ra mâu thuẫn, cho dù sau này có chuyển đến thành phố B làm việc, anh ấy cũng rất ít khi về nhà. Nhưng gần đây sức khỏe của Diệp lão gia quả thực không tốt lắm nên anh ấy cũng về thường xuyên hơn.
Nghĩ đến đây Cố Hoài Ninh thở dài một tiếng, không biết là vì chuyện gì mà hai cha con đang sống hòa thuận vui vẻ như vậy lại có mẫu thuẫn lớn đến thế. Anh quay sang nhìn Lương Hòa đang ngồi ở ghế bên cạnh, từ lúc lên xe đến giờ cô không nói câu nào, lúc này đang trầm tư nhìn thẳng về phía trước.
“Đừng lo lắng, Diệp lão gia không sao đâu.”
Lương Hòa nghe thấy liền khẽ mỉm cười. Không phải là cô không muốn nói, chỉ là tự dưng trong lòng cô có một cảm giác đè nén khiến cô không nói ra được. Cô cũng không biết là mình bị làm sao nữa, chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt, còn trong lòng thì hoảng loạn, cảm giác này từ lúc sinh ra đến giờ cô chỉ gặp có ba lần. Một lần là khi ba mẹ cô qua đời, lần thứ hai là lúc bà ngoại cô ra đi, còn một lần nữa, chính là lần mà Cố Hoài Ninh bị thương. Mỗi lần cô có cảm giác này thì dường như lại có một chuyện tồi tệ xảy ra, Lương Hòa ấm thầm cầu nguyện cho Diệp lão gia được bình an.
Khi họ đến thì Diệp lão gia đã được chuyển qua phòng cấp cứu, Diệp Vận Đồng đứng đợi ngoài cửa, nhìn thấy hai người họ cũng chỉ mệt mỏi gật đầu rồi lại tiếp tục đợi ánh đèn trong phòng cấp cứu tắt sáng.
Cố Hoài Ninh nhìn quanh một lượt, không thấy bóng dáng Diệp Dĩ Trinh đâu, anh cau mày hỏi: “Diệp Dĩ Trinh đi đâu rồi?”.
Diệp Vận Đồng cười gượng: “Đang trên đường đến”, nói xong cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên: “À phải rồi, hai đứa đến là do Dĩ Trinh gọi điện thông báo đúng không?”.
“Vâng.”
Diệp Vận Đồng lắc lắc đầu, ánh mắt hơi lóe lên sự vui mừng khi nhìn thấy Lương Hòa đứng bên cạnh Cố Hoài Ninh: “Hòa Hòa về cùng em rồi à? Bảo sao hôm nay chị về nhà không thấy đâu, có hài lòng về căn hộ không?”.
Lương Hòa gật gật đầu, cô nhìn về phía phòng cấp cứu nói: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ạ?”.
Diệp Vận Đồng chớp mắt cười, rồi đưa cho cô quyển al¬bum đã cầm trong tay từ rất lâu: “Nói thật là chị cũng không rõ nữa, chỉ có điều lúc lão gia bị ngất thì trong tay đang cầm al¬bum của em. Mặc dù hỏi thế này không phải cho lắm, nhưng chị vẫn muốn biết...”. Cô ngừng lại một lát rồi ngẩng lên nhìn Lương Hòa: “Trong al¬bum của em, sao lại có hình của mẹ chị?”.
Hai người còn lại như thể bị sét đánh, Lương Hòa cúi đầu xuống giở quyển al¬bum ra xem, trong đó đều là ảnh của bà ngoại và mẹ cô, sao có thể, lẽ nào lại...
Nghĩ đến đây cô giật mình ngẩng lên, cô nhìn Diệp Vận Đồng cũng bị bất ngờ, sau khi nhìn cô chằm chằm một lúc lâu thì vừa cười vừa nói như đã hiểu mọi chuyện; “Chẳng trách chẳng trách lão gia thương em nhiều như thế!”.
Lương Hòa lớn lên trong tình thương của bà ngoại cô. Những người biết bà ngoại khi gặp cô rồi đều nói rằng, nhìn cô là thấy được hình ảnh của bà ngoại Lương Hòa lúc trẻ, bà ngoại cũng vì thế mà thương yêu cô nhiều hơn.
Từ khi cô sinh ra cũng chưa từng gặp người con thứ hai của bà ngoại sau mẹ cô, cũng chưa từng gặp ông ngoại. Mỗi lần cô nhắc đến ông ngoại, bà đều nói với cô rằng ông ngoại mất rồi, đã không còn trên đời này nữa. Nhưng liên tưởng đến lời của Diệp Vận Đồng, Lương Hòa thở hổn hển, cô không dám nghĩ tiếp nữa.
Lương Hòa nghiến răng kèn kẹt, mắt cô đỏ hoe: “Chắc không phải đâu, chị nhìn nhầm phải không?”.
Diệp Vận Đồng cười một cách bất lực: “Chị nhìn nhầm, lẽ nào ba cũng nhìn nhầm sao?”.
Nãy giờ đứng một bên im lặng lắng nghe, Cố Hoài Ninh xem như đã hiểu lờ mờ được mọi chuyện, anh nhẹ nhàng giữ lấy cánh tay của Lương Hòa, nhìn Diệp Vận Đồng: “Chuyện này đợi đến khi chú Diệp tỉnh rồi nói tiếp, bây giờ chúng ta nghỉ ngơi một chút đã”.
Cố Hoài Ninh dìu Lương Hòa ngồi xuống, rồi chạy đi mua mấy cốc nước nóng để hai người họ uống cho ấm người, ra đến thang máy thì anh bất ngờ gặp Diệp Dĩ Trinh. Anh ấy mặc một chiếc áo gió màu đen, đang đứng trước cửa sổ lẳng lặng hút thuốc, nhìn thấy Cố Hoài Ninh liền dập thuốc đi theo thói quen. Cố Hoài Ninh vẫy tay ra hiệu cho anh cứ tự nhiên, nhưng Diệp Dĩ Trinh nhìn dưới chân đầy tàn thuốc thì vẫn quyết định dập thuốc.
“Trước đây cậu vẫn luôn phản đối cái trò này, sao giờ lại hút rồi?”
“Tôi chán đời.”
Chỉ đơn giản vài chữ cũng đủ khiến Cố Hoài Ninh cười không thành tiếng. Mặc dù tay này nhìn có vẻ nho nhã, nhưng trong xương tủy thì họ cũng giống nhau thôi, lạnh lùng và quyết đoán, không để cho bất cứ việc gì ảnh hường đến tâm trạng, đặc biệt là những vấn đề tiêu cực.
“Bộ dạng này đừng có bày ra trước mặt chú Diệp, không thì chú ấy lại bị cậu làm cho tức đến mức bệnh cũ tái phát mất.”
Diệp Dĩ Trinh nhếch mép, mắt nhìn ra màn đêm mù mịt ngoài cửa sổ: “Thực ra vì chuyện của mẹ mà tôi và ba mới có mâu thuẫn lớn đến như vậy, mấy năm này không thể xóa bỏ được khoảng cách giữa hai ba con, đây là lỗi của tôi”. Anh ngừng một lát rồi nói tiếp: “À phải rồi, Lương Hòa không sao chứ? Mới đến chưa được mấy ngày đã gặp phải chuyện này rồi, cũng không biết cô ấy có chịu được không nữa”.
Cố Hoài Ninh hơi lưỡng lự. Nhìn từ đây thì chỉ thấy được bóng của cô thôi, mái tóc dài đang xõa xuống. Lúc này những gì anh có thể nghĩ đến là đôi mắt đỏ hoe của Lương Hòa trước khi anh rời đi, hẳn là tâm trạng cô đang rất rối bời.
Thở dài một cái, Cố Hoài Ninh nói: “Không sao, Lương Hòa còn có tôi, cậu cứ chăm sóc tốt chú Diệp là được rồi”.
“Cảm ơn nhé.”
Nghe thấy vậy, Cố Hoài Ninh liễn vỗ vỗ vai Diệp Dĩ Trinh rồi quay người đi xuống tầng dưới.
Cố Hoài Ninh mua nước nóng về, không lâu sau thì Diệp lão gia đã được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, Diệp Vận Đồng và Diệp Dĩ Trinh cùng vào phòng bệnh, Lương Hòa thì vẫn cầm cốc nước ngồi đờ đẫn ở trên ghế, suốt một tiếng đồng hồ cô không hề động đậy.
Cố Hoài Ninh nhìn thấy bóng hai người ở xa, bèn quay lại lay nhẹ Lương Hòa: “Hòa Hòa, Diệp lão gia đã không sao rồi, em yên tâm đi”.
Cô dựa vào vai anh không nhúc nhích, như người mất hồn, miệng không nói được lời nào. Thực ra trong đầu cô đang rất hỗn loạn, từ nhỏ, ông ngoại đã là một khái niệm xa vời lạ lẫm đối với cô, nếu cô không chủ động hỏi thì tuyệt đối không có bất cứ ai nhắc đến.
Ngay lúc vừa rồi, Lương Hòa đột nhiên nghĩ đến một chuyện hồi còn nhỏ. Lúc đó cô còn chưa đi học, tình cảm của ba mẹ đã không còn mặn nồng, cứ hễ khi nào họ cãi nhau là mẹ lại đưa cô đến nhà bà ngoại. Bà ngoại lớn tuổi rồi, không tránh khỏi việc mắng mẹ vài câu, có một lần mẹ tức quá đã cãi lại bà: “Đàn ông đều có mới nói cũ, chẳng riêng gì thằng cha đây đâu. Ngay như ba con, ông ta cũng đã vứt bỏ hai mẹ con ta đấy thôi, cái gì mà trách nhiệm, chỉ toàn là lời dối trá!”.
Khi ấy cô còn quá nhỏ, không hiểu câu nói ấy nghĩa là gì, lúc này nhớ lại, tim Lương Hòa thấy hơi nhói đau.
Bỗng dưng, một cô y tá hớt hải chạy ra từ phòng bệnh, Cố Hoài Ninh qua hỏi mới biết là Diệp lão gia đã tỉnh lại. Anh thấy nhẹ cả người, đang định vào trong thì bị ai đó đẩy nhẹ một cái, anh cúi xuống, thấy Lương Hòa đang giương đôi mắt trong veo lên.
“Chúng mình về nhà thôi.”
Anh mím chặt môi, rồi nhìn vào mắt cô. Bên trong đôi mắt màu hổ phách dường như đang ẩn chứa lời khẩn cầu, còn có cả những giọt nước long lanh.
“Em không vào thăm Diệp lão gia à?”
Lương Hòa lắc đầu: “Em, bây giờ em không muốn vào”.
Có lẽ là cô chưa thể chấp nhận được chuyện này ngay lập tức, Cố Hoài Ninh hiểu tâm trạng của cô lúc này nên anh không đành lòng từ chối.
Ngoại ô thành phố B lúc nửa đêm rất vắng người, Cố Hoài Ninh cho xe chạy rất nhanh, về đến nhà thì phát hiện cổng khu chung cư được treo rất nhiều đèn màu, hai bên cổng còn dán một đôi câu đối chúc mừng năm mới, hóa ra hôm nay đã là Tết dương lịch.
Vì đêm đã rất khuya, khu chung cư đã đóng cửa, Cố Hoài Ninh nhấn còi, phòng trực ban ngay lập tức có người ra mở cổng, còn nhét cho anh mấy viên kẹo qua cửa xe nữa. Không khí ngày Tết khiến cho người ta thấy thật nhẹ nhõm, hai cậu lính trẻ trực ban chào Cố Hoài Ninh một cái rồi chúc anh năm mới vui vẻ.
Hai cậu lính vui tính làm giảm bớt sự trầm lắng dọc đường đi, Cố Hoài Ninh nhìn mấy viên kẹo Thỏ Trắng trong tay, miệng nở nụ cười, anh cảm ơn cậu lính trực ban rồi lái xe xuống hầm. Đỗ xe xong anh cũng chưa vội xuống, mà lấy một viên kẹo rồi chìa ra trước mặt Lương Hòa.
“Chúc mừng năm mới.”
Lương Hòa lẳng lặng ngẩng đầu nhìn anh, rồi lại cúi đầu xuống nhìn chiếc kẹo, viên kẹo nhỏ xíu đặt trong lòng bàn tay anh trông thật buồn cười, nhưng lúc này nhìn anh nghiêm túc như vậy, lại còn rất dịu dàng nữa. Cô lặng người, rút tay từ trong túi áo ra cầm viên kẹo lên rồi bóc vỏ cho vào miệng, vị thơm ngậy của sữa ngay lập tức ngấm vào dạ dày cô.
“Ngọt không?”
Lương Hòa gật đầu.
“Vậy thì tốt.” Cố Hoài Ninh vuốt vuốt mái tóc hơi rối của cô: “Nào, xuống xe lên nhà thôi”.
Thành phố B về đêm lạnh hơn bình thường, máy sưởi trong nhà vẫn chưa đủ ấm, Lương Hòa chỉ có thể bật nước nóng tắm cho đỡ lạnh. Khi toàn thân đắm mình trong làn nước nóng, cô mới thấy đỡ hơn một chút. Lúc Lương Hòa ra khỏi nhà vệ sinh thì Cố Hoài Ninh cũng vừa nghe xong một cuộc điện thoại. Nghe thấy tiếng cửa mở, anh còn chưa kịp giãn đôi lông mày đang chau lại kia, nhìn vẻ mặt anh có vẻ khá nghiêm trọng, Lương Hòa chột dạ, cũng không buồn lau tóc nữa: “Sao vậy, có phải là Diệp lão gia đã...”.
Anh xoa xoa đầu lông mày, ôm lấy đôi vai cô: “Không phải chú Diệp, em đừng lo”.
Sự lo lắng căng thẳng lập tức biến mất, đôi vai cũng vì thế mà nhẹ nhõm hẳn, Lương Hòa khẽ “vâng” một tiếng, cô cúi đầu xuống không nói gì thêm. Cố Hoài Ninh có thể nhận ra sự gượng gạo của cô, anh liền rút chiếc khăn trong tay cô giúp cô lau đầu. Tóc cô hễ vào tay anh là sẽ được chải chuốt rất cẩn thận, có những việc mặc dù anh không thường làm nhưng đều có thể làm rất tốt. Lương Hòa nhìn anh qua mái tóc, chỉ thấy được những ngón tay mảnh mai đang vuốt nhẹ từng sợi tóc của cô như con thoi.
“Anh có biết hôm nay lúc ở ngoài phòng cấp cứu em nghĩ gì không?” Cô đột nhiên lên tiếng.
“Em nghĩ gì vậy?”
“Em nhớ đến lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
“Cái gì?” Anh khẽ nhíu mày.
Lương Hòa thở dài, giọng nói nghe rất ủ dột: “Ở bệnh viện ý, anh không nhớ à?”.
Nói xong, cô cảm thấy bàn tay đang chải tóc cho cô khẽ ngừng lại, đến lúc cô ngẩng đầu lên nhìn anh, anh đã khôi phục tâm trạng bình thường, giọng nói nhỏ nhẹ điềm đạm của anh vang lên rất thong thả: “Nhớ chứ, thì sao?”.
“Lúc ấy anh đến bệnh việc làm gì thế?”
“Đi thăm chiến hữu, chính ủy Trương của đoàn bọn anh. Anh ấy mắc bệnh hiểm nghèo, bây giờ không biết thế nào rồi.” Cố Hoài Ninh nhanh tay hong khô tóc cho cô, lúc bỏ khăn xuống anh thấy mắt cô đỏ hoe.
“Lúc đó bà ngoại em vừa qua đời, ba mẹ cũng mất cả rồi, một mình em không biết phải làm thế nào. May mà cuối cùng đã gặp được anh.” Ký ức đó có lẽ là gi¬ai đoạn đau khổ nhất trong cuộc đời cô, Cố Hoài Ninh cũng biết lúc này suy nghĩ của Lương Hòa đang rất hỗn loạn, môi anh khẽ động đậy, rồi anh dang tay ra nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Là anh đã giúp cô lo việc hậu sự cho bà ngoại. Lúc đó Lương Hòa thấy biết ơn anh vô cùng, lần đầu gặp mặt mà đã giúp cô vô điều kiện như vậy, ngoài anh ra cô không thể tìm được người thứ hai.
Nhưng đối với Cố Hoài Ninh, có một số chuyện mà Lương Hòa vẫn không hề hay biết. Lần đầu tiên họ gặp mặt không phải ở bệnh viện, mà là trên một chuyến bay từ Luân Đôn về Trung Quốc. Lúc ấy anh vừa kết thúc khóa huấn luyện cán bộ quân đội, quãng thời gi¬an đó anh liên tục phải sống trong môi trường huấn luyện cường độ cao nên rất mệt mỏi, vì thế vừa lên máy bay là dựa vào ghế ngù thϊếp đi, cho đến tận khi có tiếng khóc thút thít vang lên.
Cố Hoài Ninh nghe thấy tiếng khóc liền tỉnh dậy, tròn mắt nhìn người ngồi bên cạnh. Một cô gái trẻ mặc bộ đồ màu trắng, đôi mắt nhắm chặt như đang ngủ, tiếng thút thít anh nghe cũng không rõ lắm. Đến lúc thấy tiếng khóc của cô ngày càng to, anh đành phải đưa tay ra đẩy nhẹ cô một cái, vì nhìn bề ngoài thì không nhận ra được cô là người nước nào, nên anh nhẹ nhàng hỏi thăm bằng tiếng Anh xem cô có ổn không. Câu trả lời của Lương Hòa khiến anh hơi bất ngờ, cô mở mắt nhìn anh, phản xạ đầu tiên là sững người lại, sau khi nhìn rõ anh, cô lại vội vội vàng vàng đứng dậy xin lỗi, quanh đi quẩn lại cũng chỉ mỗi câu xin lỗi, cô luôn miệng nói: “Xin lỗi anh, thật ngại quá, tôi chỉ... Xin lỗi anh...” Cô nói hơi lộn xộn, nhưng anh cũng có thể hiểu được và nhẹ nhàng an ủi cô.
“Không sao đâu, có lẽ là cô gặp ác mộng thôi.”
Không biết là vì lời nói của anh hay là vì lý do gì khác mà cô nín ngay tức thì, cô ngồi vào ghế và không nói gì nữa. Anh đoán cô có chuyện gì không vui, nhìn thấy cô bình tĩnh lại anh liền thả lỏng cơ thể dựa vào ghế chuẩn bị nghỉ ngơi. Đúng lúc anh sắp ngủ thì lại nghe thấy một giọng nói thì thầm bên tai, dường như là nói một mình: “Nếu thật sự chỉ là một cơn ác mộng thì tốt quá”.
Lúc ấy Cố Hoài Ninh không nói thêm gì, nhưng dáng vẻ yếu đuối của cô khiến anh thật khó quên. Cho đến cuộc gặp bất ngờ tại bệnh viện, vẫn là cô gái với hình ảnh thất thần, buồn bã, đau khổ làm cho anh nhận ra Lương Hòa ngay lập tức, bản thân Cố Hoài Ninh cảm thấy rất kì lạ. Sau sự kì lạ đó thì tất cả mọi việc dường như đã được sắp đật sẵn, họ kết hôn, từ những cuộc nói chuyện đơn giản anh biết được ba mẹ cô đã qua đời. Thời gi¬an họ qua đời gần với khoảng thời gi¬an lần đầu tiên họ gặp nhau, chỉ cần nghĩ qua anh đã biết được kết quả. Vì thế sau này anh không bao giờ nhắc đến lần gặp mặt chóng vánh ấy. Nói thế nào đi chăng nữa, dù cho tinh thần Lương Hòa có tốt cỡ nào thì đó cũng là những kí ức đau thương mà cô khó lòng quên được. Bây giờ nhìn thấy cô khổ sở như vậy, Cố Hoài Ninh cảm thấy không nói ra thì có lẽ vẫn tốt hơn, anh nhẹ nhàng buông cô ra: “Mình đi ngủ đã, có chuyện gì ngày mai dậy rồi nói tiếp”.
Lương Hòa lại thẫn thờ một lúc, rồi ngẩng đầu lên khẽ nói một tiếng “vâng”. Thế nhưng vừa bước vào phòng ngủ, cô lại lặng người, chẳng trách cứ hễ bước vào căn phòng này, một cảm giác thân quen lại ùa đến. Tình máu mủ ruột thịt đúng là rất kì diệu. Nhưng cứ nghĩ đến việc Diệp Lão Gia có thể là người ông đã bao năm không gặp mặt của cô, một cảm giác buồn bã lại xâm chiếm trái tim Lương Hòa, cô bực bội vò mái tóc.
Cố Hoài Ninh theo cô vào phòng lấy quần áo, nhìn thấy bộ dạng chán nản của cô, anh cũng hiểu được phần nào, anh nhìn khắp phòng một lượt rồi nói: “Có phải là em cảm thấy cách bài trí của căn phòng này hơi gượng gạo không? Để anh sắp xếp lại nhé?”.
“Không cần đâu.” Cô khẽ trả lời, nhìn thấy anh mặc quân phục cô thấy hơi lạ: “ Muộn thế này rồi anh còn đi đâu nữa?”.
“Ừ.” Anh cúi xuống cài khuy áo: “Em ngủ một mình được không?”.
Lương Hòa hơi lo lắng: “Muộn thế này mà còn có việc gì sao anh?”.
“Ừ, đơn vị đột nhiên gọi điện tới.” Anh nói rất ngắn gọn, tiện tay đắp chăn cho cô: “Ở dưới có các chiến sĩ trực ban nên rất an toàn, em cứ yên tâm nghỉ ngơi”.
Lương Hòa gật đầu, rồi nhắc nhở anh lái xe cẩn thận.
“Anh biết rồi.” Dứt lời Cố Hoài Ninh còn nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, Lương Hòa nằm trong chăn đưa mắt tiễn anh đi, đến khi cửa đóng lại rồi cô mới biết căn phòng này giờ chỉ còn lại mình cô. Ngước mắt nhìn lên chiếc đèn trần, Lương Hòa nghĩ, chắc hẳn đêm nay lại mất ngủ rồi.