Sau một hồi vật lộn cuối cùng Nhật Dạ cũng mang được người tới gốc cây, chỗ này có bóng mát rất thích hợp để tránh nắng, nhưng không phù hợp để vượt qua ban đêm đầy thú dữ.
Cô nhìn về phía xác con vật to lớn đang nằm ở kia, vị trí bị xé đầu máu chảy ra không ngừng, mùi máu tươi nồng nặc, mùi hương này chắc chắn sẽ kéo theo các loài dã thú khác tới đây.
Nhật Dạ rất lo lắng, nhưng cô không thể tự mình giải quyết chuyện này, tốt nhất là giúp thú nhân hổ trắng bên cạnh tỉnh lại, hắn chắc chắn biết cách xử lý.
Cô mở balo lấy dao chạy về phía vách đá có quả đen, hái xuống một quả, kê bếp bắt đầu nấu nước.
Cơ thể của người này cần phải có nước nóng tẩy rửa, sau đó xem tình hình thế nào.
Vừa nấu nước cô vừa mở tài liệu ra xem thử có tìm được lá cây thuốc cầm máu nào không, dù thế giới này khác hoàn toàn với Trái Đất nhưng cô vẫn muốn liều thử xem, ai biết được có cơ may thì sao.
Tài liệu cây thuốc tự nhiên cung cấp rất nhiều thảo dược cầm máu, cô cố gắng ghi nhớ cách dùng và hình dạng của nó, nước trong nồi vỏ đen đúng lúc sôi lên. Nhật Dạ vội vàng dùng nửa quả đen còn lại trích nước từ trong nồi kia ra rồi đổ thêm nước vào đun, tuyệt đối không được để lửa tắt nếu không nồi của cô sẽ vỡ.
Chờ nước nguội một chút cô đem tới lấy khăn mặt của mình thấm nước từ từ lau sạch vết thương cho thú nhân.
“Á!” Cô giật mình khi nhìn thấy từ trong cơ thể thú nhân chui ra những con trùng dài màu đen giống như giun sán trong người, cô vội vàng hất nó ra bên ngoài, vừa rời cơ thể thú nhân không bao lâu con vật kinh khủng kia liền ngừng giãy giụa nằm im trên đất có vẻ đã chết.
Nhật Dạ cẩn thận lau tiếp, càng lau càng có nhiều con trùng như thế chui ra ngoài, cô ráng nhịn xuống cảm giác sợ hãi kiên trì lau hết toàn thân hắn trừ vị trí nhạy cảm, lúc này cô đã thay tới bốn nồi nước sôi.
Chờ lau xong cô bàng hoàng khi nhìn thấy lớp da dưới máu đỏ, lở loét khắp nơi, từ những vết lở loét kia có vô số con trùng đen chui ra.
“Thú nhân này đang bị bệnh sao?” Cô lẩm bẩm.
Nhưng không dám nhìn lâu bởi vì ngoài những vết lở loét, còn có những vết thương do đánh nhau với thú dữ gây ra, các vết thương đó liên tục chảy máu, nếu không cầm máu chắc chắn thú nhân này sẽ chết.
Cô nhìn vào rừng rậm, không thấy bóng dáng một con thú nào: “Đi tìm thuốc.”
Tự nói với chính mình, cô mang theo dao nhỏ và balo đi vào rừng rậm.
Ngày đầu tiên rơi xuống vách đá cô cũng ở trong rừng, đi không bao lâu thì nhìn thấy hồ nước. Bên trong rừng rậm không chỉ có cây cối to lớn, cỏ dại cũng rất cao có thể nhấn chìm cả cơ thể cô, trong cỏ có không ít côn trùng, cô đã dùng hết một bình xịt đuổi côn trùng mới có thể an toàn đi tới hồ nước, từ đó trở đi cô không dám vào rừng nữa, hôm nay vì thú nhân này cô một lần nữa bước vào nơi cô sợ nhất.
Đi vào một khoảng không xa, cô nhìn thấy mảng rừng hoang tàn đổ nát do con thú dữ gây ra, nơi đó cỏ dại bị giẫm đạp tới mức nằm rạp xuống tạo thành một khu vực khá bằng phẳng với nhiều cây cổ thụ đổ ngã nằm ngang dọc.
Nhật Dạ bèn đi tới đó, men theo con đường do quái vật tạo ra bước về phía trước, trong miệng không ngừng lẩm bẩm tên những loại thảo dược mình cần: “Cỏ nhọ nồi, ngải cứu, tía tô, sống đời, húng láng.”
Đột nhiên cô dừng lại, đi nhanh tới trước một thân cây bị đυ.ng ngã tới bật gốc, trên thân cây mọc đầy một mảng lá sống đời xanh um.
“Tuyệt quá cuối cùng cũng tìm thấy một loại, nhưng sao loại cây này lại sống ký sinh trên thân cây khác vậy thật kỳ quái!”
Tuy có hơi bất thường, nhưng Nhật Dạ vẫn quyết định hái đem về.
Số lượng cây lá sống đời khá nhiều, nhưng vết thương của thú nhân gần như trải khắp cơ thể, với số lá thuốc này chắc chắn không đủ, Nhật Dạ quyết định tìm thêm, đặc biệt cố gắng tìm hết những loại thảo dược cầm máu nếu có thể.
Thú nhân và con người khác nhau, việc dùng thuốc lá chắc chắn cũng khác nhau, có càng nhiều loại để thử nghiệm càng yên tâm.