Minh Minh

Chương 5.1

Cuộc họp buổi chiều là cuộc họp thường lệ, sau khi báo cáo xong, cô mở hộp thư ra thì nhìn thấy email do Tô Cảnh Thu gửi đến. Anh thậm chí còn không chào hỏi nhau mà chỉ cố gắng tranh giành lòng dũng cảm với cô. Nhưng Tô Cảnh Thu không hiểu Tư Minh Minh, cô căn bản không phải là người nóng nảy, mà bình tĩnh phán đoán mọi việc. Cô chưa bao giờ muốn cạnh tranh với Tô Cảnh Thu về lòng dũng cảm. Cô chỉ muốn kết hôn, và người đàn ông này đã đáp ứng được những yêu cầu cơ bản của cô, không hơn không kém.

Trương Lạc Lạc cũng gửi tin nhắn, Bách Dương lại rời đi, Nhất Nhất có chút ho khan. Cô vừa mới nghỉ phép và vội vã về nhà. Cô nói với Tư Minh Minh: "Đừng kết hôn! Cậu hãy nghe lời khuyên của mình! Đừng kết hôn!" Cảm xúc của Trương Lạc Lạc thay đổi theo độ hạnh phúc của cuộc hôn nhân của cô, khi hạnh phúc, cô nói với Tư Minh Minh: Thực ra, hôn nhân không phải vậy. Cảm giác thật tuyệt khi có người cùng chia sẻ niềm vui nỗi buồn, chống chọi với gió, sương, mưa và tuyết.

Trương Lạc Lạc lái xe từ công ty về nhà, dọc đường vượt qua nhiều xe ô tô, khi bước vào nhà, cô nhìn thấy Nhất Nhất đang cười toe toét, điều này khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Điện thoại reo lên, Bách Dương đưa tiền lương chuyển hết cho cô, nói với cô: "Cảm ơn mẹ Nhất Nhất, em đã vất vả rồi, khi trở về anh sẽ bồi thường cho em!”

Trương Lạc Lạc thở dài nói với Tư Minh Minh: "Đừng nghe mình nói, cậu cứ kết hôn nếu cậu muốn."

Tư Minh Minh trả lời: “Nếu không có chuyện gì xảy ra, ngày mai tôi sẽ đi đăng ký kết hôn.”

Cả Lộ Mạn Mạn và Trương Lạc Lạc đều biết rằng bạn của họ Tư Minh Minh không nói đùa về chuyện đó. Dưới vẻ ngoài điềm tĩnh của Tư Minh Minh là một trái tim vô cùng cuồng nhiệt. Điều đó được hai cô nhận ra khi Tư Minh Minh quyết định bỏ nhà đi lần đầu tiên trong đời. Ba nữ sinh chịu áp lực học tập nặng nề đã bỏ cặp sách bên ngoài lớp học và đạp xe bỏ chạy.

Họ tiếp tục đạp xe. Khi đó, họ cảm thấy như đang cưỡi ngựa đến rìa bầu trời, nhưng họ chỉ đến được huyện Trường Bình, cách đó 40 km. Mỗi người ăn một bát mì, cuối cùng Tư Minh Minh gọi điện thoại cho Nhϊếp Như Song, bảo bà lái xe tới đón.

Lúc đó Nhϊếp Như Song đến quán mì đón bọn họ trong một chiếc Xiali* cũ kỹ leng keng, trông như có thể vỡ nát bất cứ lúc nào. Nhϊếp Như Sonh không có đánh hay chỉ trích bọn họ, mà chỉ cảm thấy ba chiếc xe đạp này không dễ xử lý. Cuối cùng, bà tìm được một chiếc xe tải nhỏ kéo đi.

*Xiali: thương hiệu xe hơi của công ty ô tô Thiên Tân FAW Xiali

Sau đó, họ trở lại bình yên, nhưng từ đó cứ sau một, hai năm, Tư Minh Minh lại đột nhiên có những suy nghĩ kỳ lạ trong lòng, trở nên điên loạn hoặc hoang dã. Cho nên bọn họ cũng không có gì ngạc nhiên khi Tư Minh Minh nói muốn kết hôn, giống như bọn họ bây giờ.

Lộ Mạn Mạn nói: “Mình sẽ đến ngay, hãy mang người chồng kết hôn chớp nhoáng của cậu ra để mình xem thử một chút.”

Tư Minh Minh ngồi trong toilet, cẩn thận kiểm tra lý lịch của Tô Cảnh Thu và gửi phần của mình cho anh ta. Trên cơ bản, cô đã đạt được sự tin tưởng ban đầu.

Cô gửi email cho Tô Cảnh Thu: "Tôi nên gọi anh như thế nào?"

"Tô Cảnh Thu. Còn cô thì sao?"

"Tư Minh Minh."

"Lúc này Tô Cảnh Thu vẫn đang loay hoay với tên của Tư Minh Minh." Anh hỏi lại: “Minh Minh hay Tư Minh Minh Nguyệt?”

“Sao cũng được.” Im lặng hồi lâu, cô hỏi Tô Cảnh Thu: “Anh đã hẹn trước chưa?”

“Hẹn là thế nào?”

“Đăng ký?”

"Đăng ký kết hôn á?"

"Tôi không có kinh nghiệm."

"Cô nghĩ tôi có sao?"

Việc trao đổi email này có vẻ hơi lố bịch. Họ thậm chí còn không nghĩ đến việc trò chuyện bằng các phương tiện khác. Họ đều cho rằng đây chỉ là một phương tiện liên lạc, nói chuyện ở đâu cũng như nhau.

Hai người đều quý trọng lời nói như vàng, Tư Minh Minh vẫn luôn như vậy, nhưng Tô Cảnh Thu lại là lười nói. Tư Minh Minh, người nghiêm khắc và tận tâm, đã gửi cho anh một email khác. Kèm theo là ảnh chụp CMND của cô, và nội dung là một câu: Hỗ trợ xác minh tính xác thực, Huệ Tồn. Tô Cảnh Thu phóng to ảnh ra. Người phụ nữ này ở bên ngoài thực sự giống trên hình, ngay cả ảnh chứng minh thư của cô cũng trông rất nghiêm túc.

Đào Đào đi tới xem, nhưng vẫn không thể tin được: "Ông chủ, vừa rồi... giải quyết xong rồi à?" Nghe thấy Tô Cảnh Thu "Ừm", cô thở dài. Bằng cách nào đó, cô luôn có cảm giác ông chủ nổi tiếng của mình sắp bị bắt nạt.

Nghĩ đến đây, cô bước tới trước mặt Tô Cảnh Thu, rụt rè nói: “Lão đại, nếu không có chuyện gì khác, tôi nghĩ cô ấy nếu không vui sẽ đuổi anh xuống khỏi giường.”

”Cô ấy dám đá tôi ư?” Người phụ nữ như vậy còn chưa ra đời. Tính tình Tô Cảnh Thu không tốt, lại là một kẻ máu lạnh, nếu không thì anh ta cũng không mở được quán bar ở nơi đó. Những người uống quá nhiều thỉnh thoảng sẽ gây rắc rối, nhưng chỉ cần có Tô Cảnh Thu ở bên, họ hầu hết đều thành thật. Ông chủ này không dễ gây rối.

"Vậy... vậy thì..." Đào Đào không nhịn được nữa, hỏi lại: "Anh... đã ngủ với cô ấy à?"

Câu hỏi này khá là thẳng thắn, ngủ à? Những cơ thể va chạm, cọ xát, lăn lộn khắp nơi. Những việc như vậy không thể đánh đồng với việc Tư Minh Minh cởi bỏ quần áo chống nắng. Tô Cảnh Thu kiên quyết lắc đầu.