Sau Khi Xuyên Hồn, Đại Tư Tế Trở Thành Đại Sư Huyền Học Thiên Kim Thật Sa Cơ

Chương 1: Mới Đến Dị Thế

Trong căn phòng tối, Lam Viên mở mắt nhìn quanh môi trường xa lạ.

Cô xoa đầu cảm thấy hơi căng thẳng, tự hỏi liệu có thành công hay không.

Ngay lập tức, một luồng ký ức xa lạ tràn ngập trong đầu cô.

Lam Viên bất ngờ và vui mừng! Cô thực sự đã thành công rồi sao? Thực sự đã đến một thế giới khác rồi ư?

Niềm vui bùng nổ trong lòng Lam Viên! Vì tự do, để thoát khỏi tộc Vu mà cô đã khổ luyện và nghiên cứu cổ thư, tìm cách rời bỏ thế giới cũ, tưởng chừng đó chỉ là truyền thuyết cổ xưa nhưng không ngờ cô thực sự đã thành công.

Không chỉ thoát khỏi tộc Vu mà cô còn thực sự rời khỏi thế giới đó, rời khỏi triều Bắc Thịnh.

Đột nhiên, cơ thể cô truyền đến cảm giác khó chịu như bị đốt cháy trên lửa nóng.

Vừa nãy quá phấn khích khiến cô lơ là cảm giác không thoải mái và chưa kịp nghĩ về tình trạng của cơ thể này.

Lúc này, cô mới nhớ ra rằng cơ thể này trước khi chết đã uống phải rượu bị hạ thuốc.

Xem xét triệu chứng và ký ức của nguyên chủ thì hóa ra đó là loại thuốc hạ tiện kia!

Theo bản năng, Lam Viên đưa tay sờ vào túi Càn Khôn mà cô thường mang theo, nhưng đến nửa chừng mới nhớ ra rằng đây không phải thế giới cũ, làm sao có túi Càn Khôn được chứ?

Nhưng không ngờ, trong tay cô thực sự xuất hiện túi Càn Khôn. Điều khác biệt là chiếc túi này vừa mới hiện ra từ hư không?

Lam Viên có chút kinh ngạc! Mặc dù túi Càn Khôn là pháp khí sẽ luôn theo sát chủ nhân, nhưng cái túi này chỉ là pháp khí cấp thấp nhất, ở tộc Vu chỉ có cô với tư cách Đại tư tế mới có thể sở hữu.

Nhưng loại túi Càn Khôn này đâu thể theo chủ nhân xuyên qua thế giới được?

Không có thời gian để nghĩ nhiều, cơ thể cô lúc này nóng rực lên vội vàng tìm viên giải độc trong túi và nuốt vào.

Cô đứng dậy đi vào phòng tắm bật vòi sen để nước lạnh làm dịu cơ thể, cuối cùng cũng giảm bớt phần nào nhiệt độ.

Lam Viên hiểu rõ loại dược này, tộc Vu của họ hằng năm đều cung cấp các loại dược liệu cho hoàng gia, từ thuốc độc đến giải độc và đương nhiên, bao gồm cả loại thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ này.

Cô không ngờ thế giới này cũng có loại thuốc như vậy, theo ký ức của nguyên chủ, đây là một thế giới rất hòa bình, không có chiến tranh, không có tộc Vu, thậm chí không có triều đại nào.

Nơi đây có tự do tuyệt đối, nhưng điều kiện tiên quyết là bạn phải có năng lực vượt trội, nếu có năng lực, bất kể ở thế giới nào cũng có thể sinh tồn, nếu không, dù thế giới có hòa bình đến đâu bạn cũng khó tồn tại.

Như nguyên chủ sống trong một thế giới tuyệt vời như vậy mà vẫn bị kẻ xấu lừa gạt và chết một cách bất ngờ.

Điều làm Lam Viên lo lắng là thế giới này không biết gì về huyền thuật, ở đây không có nghề nghiệp gọi là Huyền Sư.

Chỉ có những đạo sĩ, đại sư, nhưng thực ra cũng giống như những người học huyền thuật, chỉ là huyền thuật lợi hại hơn.

Nhưng điều tốt nhất là so với tộc Vu, nơi này thực sự là thiên đường.

Cô vốn không muốn làm Đại tư tế phải gánh vác sứ mệnh cả đời, bị giới hạn tự do, bị giam cầm trong vùng đất nhỏ bé đó suốt đời chỉ sống vì tộc Vu, không có bản thân như một con rối.

Lúc này, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên, là giọng của lão già bị nguyên chủ đánh ngất.

Cô tắt vòi sen nhìn vào gương và giật mình khi thấy khuôn mặt của mình, thật ngạc nhiên, khuôn mặt này giống hệt khuôn mặt kiếp trước của cô.

Làm sao có thể? Hai thế giới khác nhau nhưng cùng một gương mặt?

Lúc này, cơ thể cô ướt đẫm, đường cong quyến rũ hiện rõ dưới lớp váy trắng mỏng, làn da trắng mịn, khuôn mặt ửng hồng như một quả đào chín mọng.

Cô tiện tay lấy một chiếc khăn tắm khoác lên người rồi bước ra ngoài.

Người đàn ông vừa tìm được điện thoại định gọi đi, nhưng khi quay lại đã thấy Lam Viên bước ra từ phòng tắm.

Gương mặt gã lập tức hiện lên một nụ cười đầy dâʍ ɖu͙©.

“Hay lắm! Hóa ra cô vẫn chưa đi à! Cũng biết điều đấy chứ.”

Nói rồi, gã bước về phía Lam Viên.

“Chỉ cần cô phục vụ tôi tốt, chuyện hôm qua tôi sẽ không tính toán, thậm chí tôi còn có thể giúp cô thăng chức.”

Nói đến đây, người đàn ông đã đứng trước mặt Lam Viên, ánh mắt đầy dâʍ đãиɠ khiến cô rất ghê tởm.

“Đã nhìn thấy tôi thì đôi mắt này... không cần giữ lại nữa.”

Lam Viên khẽ nhếch môi, một nụ cười đầy tà khí hiện lên trong mắt cô, bao nhiêu năm rồi không ai dám nhìn cô như thế.

Cô chỉ đứng yên nhìn gã đàn ông đang tiến đến gần, khi gã vươn tay định chạm vào người cô, nụ cười của Lam Viên càng rộng hơn, cô phản đòn ngay lập tức rồi “bốp, bốp” hai tiếng vang lên, tiếng la hét như heo bị chọc tiết lập tức xé toang căn phòng.

“A!!! Đau quá! Đau quá! Mắt của tôi... mắt của tôi…”

Đôi mắt của gã đàn ông bị Lam Viên đấm thẳng hai cú trời giáng, nếu không phải cô ngại dính máu, cô đã móc hẳn đôi mắt ấy ra rồi hiện giờ, bị đánh thế này coi như cũng là nương tay với gã rồi.

Dù chỉ trúng hai cú đấm nhưng có lẽ từ giờ đôi mắt gã không còn nhìn thấy được nữa, vậy là đủ rồi.

Nhìn gã đàn ông đang quằn quại dưới đất, Lam Viên nhếch mép lạnh lùng.

“Với cái hạng như ông mà cũng dám có ý đồ với tôi? Lấy đôi mắt của ông đã là quá nhân nhượng rồi.”

Giọng nói lạnh lẽo của Lam Viên vang lên, gã đàn ông dưới đất còn định chửi rủa.

Nhưng chưa kịp nói thêm lời nào, gã đã bị cô đá văng ra lăn lóc trên sàn nhà.

Miệng gã không còn phát ra được tiếng nào khó nghe nữa, chỉ có thể rêи ɾỉ.

Lam Viên nhìn gã với ánh mắt khinh bỉ, sau đó không nấn ná thêm giây nào nữa mà kéo theo cơ thể nóng bừng, quay lưng bước ra khỏi phòng.

Bên ngoài là một hành lang dài, lúc này dược tính đã phát huy quá lâu khiến tâm trí cô bắt đầu mơ hồ.

Thậm chí, cô đã không còn thấy rõ con đường trước mặt nữa, cô phải véo mạnh vào đùi mình để buộc bản thân tỉnh táo hơn.

Đúng lúc đó, thang máy phía trước mở ra, Lam Viên vội bước vào mà không để ý rằng trong thang máy còn có người.

Khi vào trong, cô mới nhận ra bên cạnh có một người đàn ông.

Cô quay sang nhìn và chỉ một ánh mắt, cô đã bị anh làm cho kinh ngạc, đồng thời, cơ thể cô càng trở nên nóng rực hơn.

Người đàn ông ngồi trên xe lăn dường như bị liệt chân, nhưng dáng vóc cao lớn của anh vẫn hiện rõ, cộng thêm khuôn mặt đẹp tuyệt trần ấy, nếu không phải ngồi trên xe lăn, thì quả thực là một người đàn ông hoàn hảo.

Cảm nhận được ánh mắt dò xét, Lục Thần có chút khó chịu ngẩng đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh, nhưng lại bị thu hút bởi đôi mắt sâu thẳm xinh đẹp của cô.

Lam Viên lúc này cả người ướt sũng, dáng người quyến rũ hiện rõ trước mắt Lục Thần, cô không hề nhận ra điều đó, hoặc có lẽ lúc này, cô không còn nghĩ được gì nhiều nữa.

Lam Viên không dám nhìn anh thêm lần nào nữa, hiệu lực của thuốc quá mạnh, chỉ cần nhìn người đàn ông lạ mặt này thôi là cô đã không kiềm chế nổi ham muốn lao vào anh.

Cô sợ nếu nhìn thêm, bản thân sẽ không kiềm chế được mà nhào tới "ăn" anh mất.