Cùng Tổng Tài Thượng Luyến

Chương 8

“Kỳ tiên sinh, chào anh. Theo tôi được biết, bạn trai của anh đang lén lút qua lại với một tiểu minh tinh trong biệt thự ở ngoại ô phía Đông. Anh có muốn tìm hiểu chi tiết không?”

Thoạt nhìn, tin nhắn đó chẳng khác gì một trò lừa đảo qua mạng. Nhưng đúng là Triệu Kiền có sở hữu một căn biệt thự ở ngoại ô phía Đông. Sự trùng hợp kỳ lạ này khiến Kỳ Trúc Sinh không thể không suy nghĩ.

Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng anh đồng ý kết bạn với người này. Qua vài dòng trao đổi ngắn ngủi, đối phương lập tức gửi cho anh bằng chứng không thể chối cãi. Và đó cũng là lý do dẫn đến màn bắt gian vừa rồi.

Nhìn tin nhắn mới, Kỳ Trúc Sinh nhanh chóng định thần lại.

Nhưng anh không trả lời câu hỏi của đối phương, mà trực tiếp nhắn lại:

“Anh muốn gì?”

Polaris: “Đừng lạnh nhạt thế chứ, tiên sinh. Tôi đã giúp anh nhìn thấu bản chất của một gã cặn bã, không cảm ơn thì thôi, lại còn nghi ngờ mục đích của tôi. Thật khiến người ta đau lòng đấy.”

Nhìn dòng tin nhắn này, Kỳ Trúc Sinh hơi cau mày. Nhưng là người luôn trọng lễ nghĩa, anh vẫn gửi lại một lời cảm ơn:

“Cảm ơn.”

Nhắn xong, anh tiếp tục truy vấn:

“Vậy anh nói đi, tại sao lại cho tôi biết chuyện này?”

Đối phương trả lời rất nhanh, kèm theo một câu đùa:

“Nếu tôi nói vì không ưa nổi mấy gã tra nam nên mới ra tay nghĩa hiệp, anh có tin không?”

Tin nhắn tiếp theo nhanh chóng được gửi đến:

“Đùa chút thôi. Nếu Kỳ tiên sinh thực sự muốn biết lý do, không biết chiều nay anh có rảnh không? Một số chuyện nói trực tiếp sẽ dễ dàng hơn.”

Kỳ Trúc Sinh là biên kịch kiêm tác giả, nên anh có khả năng nhạy bén trong việc thấu hiểu tâm lý con người.

Với những gì anh cảm nhận được qua đoạn hội thoại từ hôm qua đến giờ, anh gần như chắc chắn rằng người này không lớn tuổi lắm. Nhưng qua cách giao tiếp, có thể khẳng định đối phương có xuất thân giàu có và địa vị cao.

Người này nói năng tùy hứng, nhưng không hề cợt nhả. Chỉ cần vài câu đã nắm giữ thế chủ động trong cuộc trò chuyện.

Kỳ Trúc Sinh cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Lời mời từ một người xa lạ, thế nào trông cũng giống một cái bẫy. Với tính cách thận trọng của mình, anh thực sự không muốn mạo hiểm gặp gỡ.

Có lẽ sự im lặng của anh khiến đối phương nhận ra sự dè dặt đó, rất nhanh sau đó, tin nhắn tiếp theo được gửi đến:

“Anh cứ chọn địa điểm đi, tôi sao cũng được. Anh không cần lo lắng tôi có ý đồ xấu gì đâu.”

Thấy đối phương chủ động giao quyền quyết định vào tay mình, Kỳ Trúc Sinh hơi giãn mày ra một chút.

Cảm giác bị ai đó theo dõi thực sự chẳng dễ chịu chút nào. Người này đã có thể nói chính xác vị trí biệt thự của Triệu Kiền, thì cũng chẳng khó gì để biết được nơi anh sống.

Nếu không điều tra rõ ràng danh tính của người này, Kỳ Trúc Sinh sẽ chẳng thể an tâm nổi.

Anh cầm điện thoại, gõ một chữ đơn giản:

“Được.”

“Quán cà phê dưới nhà tôi đi. Địa chỉ nhà tôi chắc anh cũng biết rồi, nhỉ?”

“Polaris” nhanh chóng đáp lại bằng giọng điệu có vẻ nghiêm túc:

“Kỳ tiên sinh đừng đùa vậy chứ. Nếu tôi dễ dàng biết được địa chỉ nhà anh, chẳng phải tôi sẽ thành kẻ biếи ŧɦái chuyên theo dõi người khác à?”