“Đa tạ cha.” Thịnh Mịch Mịch vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn.
“Hầu phủ là một gia môn tốt, nếu không phải thay tỷ con gả vào đó, với thân phận thứ nữ của con, cả đời này cũng không thể nào được bước chân vào cửa nhà cao quý đến thế. Con phải biết rõ điều đó, là nhờ hưởng phúc của nữ nhi Thịnh gia mà mới được thế, cũng nhờ có ân lớn từ đích mẫu của con. Làm người phải có lương tâm, đừng tưởng rằng gả vào hầu phủ thì đôi cánh đã cứng cáp rồi, không có nhà mẹ đỡ đầu, một quý phụ ở nhà trượng phu cũng chẳng đứng vững nổi...”
Trước là lời răn dạy của trưởng bối, sau là lời nhắc nhở kín đáo.
“Cha dạy chí phải.”
Đợi đến khi Thịnh Hàn Lâm nói đến khô cả họng, Thịnh Mịch Mịch mới nhẹ nhàng thưa: "Cha, từ ngày nữ nhi về hầu phủ mọi sự đều ổn, chỉ là trong lòng luôn nhớ đến An Tri, muốn đưa đệ đến hầu phủ ở vài ngày, cha nghĩ sao?”
Thịnh Hàn Lâm chẳng cần nghĩ ngợi liền từ chối: "Thật là trái với khuôn phép! An Tri khờ dại, nếu nó vô tình làm thương tổn huynh muội Ninh Diệu Dương và Ninh Giảo Nguyệt thì sao? Mặt mũi của ta nào có còn khi đối diện với hầu phủ?”
“Vậy con bỏ tiền ra mời đại phu đến chữa bệnh cho An Tri vậy! Cứ trị khỏi bệnh rồi mới tính tiếp…” Thịnh Mịch Mịch dò xét ý tứ.
“Gì chứ? Con trách ta sao? Cha nào phải chưa từng mời đại phu đến xem bệnh cho An Tri, đại phu nói bệnh của nó khó chữa, muốn trị phải dùng đến dược liệu quý hiếm mà có khi đến mức tiêu tán gia sản cũng chưa chắc trị khỏi!
Cha con chẳng qua chỉ là một Hàn Lâm đại học sĩ không có bổng lộc gì nhiều, chữa cho nó rồi những người khác lấy gì mà sống? Nó khờ dại làm hỏng thanh danh mà ta vẫn tình nguyện nuôi nó ăn bữa cơm miễn phí, cho nó một chốn dung thân, làm cha đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi!
Con mới vừa gả vào hầu phủ có vài ngày mà về nhà đã sốt sắng làm mất mặt cha con rồi sao?”
Thịnh Hàn Lâm sắc mặt sa sầm lại.
Thịnh Mịch Mịch chỉ nhẹ giọng đáp: "Là nữ nhi đường đột, cũng chỉ là vì lo cho tứ đệ.”
“Con giờ đã là chủ mẫu hầu phủ cũng nên hiểu sự khó khăn của người làm chủ gia, tập quen với việc thấu hiểu cho cha nương. Con lo cho đệ con thì cứ thường xuyên về nhà thăm hỏi là được, Thịnh gia chúng ta ăn uống nuôi nấng nó đầy đủ, tuyệt đối không để nó chịu thiệt thòi.”
“Dạ, thưa cha.”
Thịnh Mịch Mịch thử dò xét đến hai lần.
Cả Thịnh Hàn Lâm lẫn Thịnh phu nhân đều chẳng ai hé môi đồng ý cho đệ đệ của nàng rời khỏi phủ.
Nàng đành đợi thời cơ vậy.
Tình hình hiện tại còn chưa rõ ràng, nếu tỏ ra quá quyết liệt sẽ khiến người ta sinh lòng nghi hoặc.
“Nếu con lo lắng cho nó, cha sẽ đưa con đến hậu viện thăm nó, từ nhỏ con đã trọng nghĩa tình giống di nương của con.” Thịnh Hàn Lâm thở dài.
Ra khỏi thư phòng.
Nhìn thấy hai tiểu quỷ đang lén lút nghe trộm ở góc tường.
Bị phát hiện, hai đứa lại giả vờ như không có chuyện gì.
Mọi người cũng chẳng làm gì nổi hai tiểu ma vương này.
Thịnh Mịch Mịch có Thịnh Hàn Lâm đi cùng, lại đến thăm Thịnh An Tri thêm lần nữa.
Căn viện nhỏ kia đã khác xa so với lúc nàng từ cổng sau lén vào nhìn thấy trước đó.
Cỏ dại đã được dọn sạch, trong viện cũng gọn gàng hẳn, chỗ nào hỏng hóc cũng đã được sửa chữa lại.
Ngay cả giường chiếu và chăn đệm của Thịnh An Tri cũng được thay bằng đồ mới.
Thịnh An Tri vẫn đang ngủ say, trên người cũng đã thay bộ y phục mới.
Trong phòng có đầy đủ bàn ghế, trên bàn còn bày hoa quả và bánh ngọt, trong phòng còn có hai bà tử hầu hạ.
Ninh Diệu Dương nhìn thấy cảnh này mà trợn mắt, nhỏ giọng nói: "Lúc nãy ta đến đâu có thế này…”
Ninh Giảo Nguyệt làm động tác bảo im lặng, Ninh Diệu Dương liền vội đưa tay bịt miệng lại.
Quả nhiên, Thịnh gia đúng là xảo quyệt!
Trước sau không giống nhau, thật là vô liêm sỉ.
Thịnh Mịch Mịch bắt mạch cho Thịnh An Tri không thấy vấn đề gì cả, đệ ấy ngủ say chắc là do trước đó nàng dùng kim châm an thần nên đang chìm vào giấc ngủ sâu.
Thấy yên tâm, nàng lại đối đãi qua loa với người Thịnh gia vài câu.
Rồi đưa hai đứa nhỏ về hầu phủ.
…
Đợi nàng cùng hai đứa bé rời khỏi phủ.
Thịnh An Cần tỏ vẻ không phục, thưa: "Cha à, nếu cha xem trọng Sùng Nhân Hầu phủ đến vậy, cớ sao không gả đích nữ qua đó mà lại để một thứ nữ gả đi, còn phải thay nàng ta chăm sóc đứa ngốc?”
Thịnh Hàn Lâm khẽ mỉm cười: "Ninh Tấn Mặc tám phần là chẳng còn nữa, nhưng lạc đà có gầy chết vẫn béo hơn ngựa, có thể kết giao thì tất nhiên phải kết giao. Gả Mịch Mịch cũng tốt, nàng ta là người có chủ kiến, ở hầu phủ cũng dễ đứng vững chân; còn nếu gả Lạc Nhi đi chưa chắc đã đứng vững được nhanh như vậy.
Có đứa ngốc trong Thịnh phủ chúng ta cũng tiện để nàng phải ngoan ngoãn nghe lời, Hầu phủ gia đại nghiệp lớn, lão Hầu gia với tiểu Hầu gia đều có bộ tướng và môn sinh đắc lực, sau này chỗ dùng đến chắc chắn không ít.”
Thịnh An Cần từ lâu đã tin tưởng vào lời cha.
Cha bảo muội ruột của hắn ta gả vào hầu phủ không thể đứng vững chân thì chắc chắn là không đứng vững được.
Cha bảo thứ muội có chủ kiến, ắt hẳn là có chủ kiến thật.
“Trước đây đúng là xem thường nàng rồi, vờ làm ngoan ngoãn, nào ngờ lại là kẻ ẩn chứa thủ đoạn, còn tên Ninh Diệu Dương thối tha kia nữa, vô lễ hết sức, nghe nó nói chuyện mà chỉ muốn tẩn cho nó một trận!”
“Làm người làm việc phải trầm ổn, một đứa trẻ con cũng có thể khiến con nổi giận, thế thì sao làm được chuyện lớn?”
“Dạ.” Thịnh An Cần đành đè nén nỗi bực tức trong lòng.
…
Nói về Thịnh Mịch Mịch mang theo hai đứa bé ra khỏi Thịnh phủ.
Trên xe ngựa.
“Hôm nay đa tạ hai đứa rất nhiều…” Thịnh Mịch Mịch chân thành cảm tạ.
Ninh Diệu Dương không khách sáo, nói ngay: "Liệu trước rằng ngươi sẽ nói vậy rồi, thôi đừng vội cảm ơn. Hôm nay chúng ta giúp ngươi là vì một số việc mà thôi, chứ không phải vì cùng chiến tuyến, ta với muội muội đã bàn bạc, chúng ta có thể không đuổi ngươi khỏi hầu phủ nữa nhưng…”
Thịnh Mịch Mịch: "Ừ ừ, ta rửa tai lắng nghe đây.”
“Chúng ta nước giếng không phạm nước sông, ngươi quản không được chúng ta, chúng ta cũng không quản ngươi!”
Sắc mặt Thịnh Mịch Mịch không đổi: "Thế thì không được, ta đã hứa với tổ phụ tổ mẫu các ngươi sẽ giúp dạy dỗ các ngươi, không thể nói mà không giữ lời.”
“Ngươi! Độc ác đúng là độc ác, đừng có quá phận, bọn ta đã nhượng bộ một bước mà ngươi còn dám hung hăng như thế sao?” Ninh Diệu Dương bắt đầu tỏ vẻ không vui.
Người kế mẫu này xem ra không phải là kẻ xấu, chắc sẽ không hại bọn họ.
Bọn họ đã sẵn lòng cho nàng làm chủ mẫu hầu phủ rồi mà nàng lại chẳng cảm động, còn dám lên mặt thế này?
Ánh mắt Ninh Giảo Nguyệt cũng lạnh lùng hẳn.
Thịnh Mịch Mịch mỉm cười: "Ta dạy dỗ các ngươi sẽ không như những mẫu thân khác cứ cắt cử người giám sát mười hai canh giờ đâu, hai đứa là những đứa trẻ có cá tính độc lập, là linh hồn tự do, có quyền tự chủ làm mọi điều các ngươi muốn, ta sẽ không can thiệp những điều đó, ta chỉ có mấy yêu cầu…”
Ninh Diệu Dương liền ngồi ngay ngắn, nghiêm chỉnh.
Ninh Giảo Nguyệt cũng lắng tai nghe.
Đều muốn biết lời tiếp theo của Thịnh Mịch Mịch.
“Thứ nhất, học hành đàng hoàng, thứ hai, không phạm gia quy Ninh gia là được rồi.”
Tất cả điều lệ quy tắc, gia quy Ninh gia đã ghi rõ ràng.
Những thứ như phá gia, cờ bạc, đi lầu xanh nghe hát, đánh nhau đều không được phép…
Chẳng cần Thịnh Mịch Mịch phải dông dài thêm nữa.
Ninh Diệu Dương tỏ vẻ không phục: "Tiểu gia ta ghét nhất là học hành!”
Thịnh Mịch Mịch thong thả hỏi: "Vậy ngươi thích làm gì nhất?”
Mắt Ninh Diệu Dương sáng bừng: "Cái đó thì nhiều lắm, cưỡi ngựa bắn cung, đi săn, ném hồ, đá cầu, ăn chơi… chuyện gì cũng thích.”
Thịnh Mịch Mịch mỉm cười: "Những điều ấy quả là thú vị, nhưng nếu ngươi chỉ biết làm những chuyện đó, người khác chỉ nói rằng Ninh Diệu Dương là kẻ không học vấn không nghề nghiệpm nhưng nếu con học cao hiểu rộng, lại biết làm những việc ấy, người ta sẽ khen ngươi không hổ danh là công tử thế gia phong nhã, tài hoa vẹn toàn.”
Ninh Diệu Dương chẳng chút sợ hãi: "Ta chỉ muốn làm kẻ không học vấn không nghề nghiệp thôi! Sao nào, ngươi làm gì được ta?”