Xuyên Thành Thứ Nữ Gả Thay, Rồi Thành Chủ Mẫu Hầu Môn Dưỡng Oa Hằng Ngày

Chương 28: Nhị Tỷ, Mau Cứu Di Nương

Thì ra kế mẫu ác độc của họ cũng chịu nhiều nỗi oan nghiệt như vậy.

Không, thực ra kế mẫu còn đáng thương hơn họ, bởi vì họ vốn là con thϊếp thất…

Ninh Diệu Dương lại trở về chỗ cũ, rỉ tai cùng Ninh Giảo Nguyệt mà nói hết những điều mình nghe được.

“Muội à, xem ra kế mẫu ác độc cũng không phải người xấu lắm đâu, nàng ấy luôn chữa bệnh cho kẻ ngốc, còn chịu tốn cả khoản tiền lớn để mua thuốc…”

Ninh Giảo Nguyệt không đáp lời nhưng sắc mặt thoáng có vẻ xúc động.

Cô bé thân thể yếu đuối, ca ca lại luôn bận lòng, lúc nào cũng lo lắng bảo vệ nàng.

Kế mẫu ác độc này cũng là hai tỷ đệ ruột, trong đó có một người bệnh, người còn lại hết lòng bảo vệ.

Đồng bệnh tương liên rồi.

Vốn dĩ hai người là đến để tìm chỗ sai của kế mẫu ác độc.

Không ngờ lại sinh ra lòng cảm thông với nàng.

“Kế mẫu ác độc ra mồ hôi trên trán, chẳng có thời gian mà lau, muội có khăn tay không? Đưa ta lau giúp nàng một chút, kẻo mồ hôi chảy vào mắt mà đâm trúng kẻ ngốc.”

Ninh Diệu Dương thì thầm.

Ninh Giảo Nguyệt lấy khăn từ trong ngực ra: "Cầm đi.”

Cậu nhận lấy bước lên phía trước, nhanh tay lau mồ hôi giúp Thịnh Mịch Mịch.

Lau xong, cậu cũng không làm phiền Thịnh Mịch Mịch.

Rồi lại trở về chỗ cũ đứng bên cạnh Ninh Giảo Nguyệt.

Thịnh Mịch Mịch thu kim về.

“Mặt trời mọc từ phía Tây rồi sao mà lại giúp ta lau mồ hôi? Không mắng ta nữa à?”

Ninh Diệu Dương kiêu ngạo đáp: "Xì, ta chỉ sợ mồ hôi vào mắt ngươi rồi đâm chết tên ngốc này thôi.”

Thịnh Mịch Mịch bật cười: "Cảm ơn ngươi nhé, Ninh Diệu Dương.”

Ninh Diệu Dương lập tức đỏ mặt, bối rối nói: "Ai cần ngươi cảm ơn? Tưởng ngươi lén lút làm gì, không ngờ lại là chữa bệnh cho kẻ ngốc! Hừ, chẳng thú vị chút nào.”

“Các ngươi tránh xa An Tri ra một chút, đệ ấy dễ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà phát điên, đừng để doạ đến Giảo Nguyệt bảo bối của ta.”

Ninh Giảo Nguyệt ngoan ngoãn lùi lại hai bước.

Lúc này, Tiểu Quả Tử cũng đã sắc xong thuốc mang vào.

Thịnh Mịch Mịch đút thuốc cho Thịnh An Tri.

Đây đều là những dược liệu quý, giá trị không nhỏ.

Hiệu quả thì cũng nhìn thấy rõ.

Kim châm phối hợp với thuốc, trong ánh mắt ngơ ngác của Thịnh An Tri dường như có chút tỉnh táo.

Ngay cả khi Tiểu Quả Tử đến gần, Thịnh An Tri cũng không có biểu hiện kích động mà giữ thái độ bình tĩnh nhìn Tiểu Quả Tử.

“Phu nhân, quả nhiên dược liệu quý này thật có hiệu quả! Bệnh tình của tứ thiếu gia đã khá hơn nhiều rồi.”

Trước kia, Thịnh Mịch Mịch cũng từng dùng kim châm cho cậu nhưng không có tiền mua đúng loại dược liệu quý, kim châm chỉ có thể giữ cho cậu không tệ hơn chứ không có triệu chứng phục hồi rõ rệt.

Thịnh Mịch Mịch và Tiểu Quả Tử cùng dìu Thịnh An Tri về phòng nghỉ ngơi.

Uống thuốc xong, Thịnh An Tri có vẻ lờ đờ, dần chìm vào giấc ngủ.

Thịnh Mịch Mịch chỉnh trang cho cậu nằm ngay ngắn trên giường, còn Tiểu Quả Tử thì lo dọn dẹp bát thuốc.

Nàng cảm giác như có thứ gì đó trong phòng đang dõi theo mình nhưng tìm khắp nơi lại không thấy gì.

Có lẽ nàng quá đa nghi rồi.

Nàng đưa tay kéo chăn đắp lại cho người nằm trên giường.

Khẽ khàng nói,

“An Tri, tỷ đã xuất giá rồi nhưng tỷ sẽ không bỏ mặc đệ đâu, hãy chăm chỉ dưỡng bệnh sớm ngày khoẻ lại…”

Bên phía Thịnh phu nhân chắc chắn đang chờ nàng.

Giờ nàng đã được gả vào cao môn, lại nắm quyền quản gia Hầu phủ, người nhà Thịnh Hàn Lâm phủ xưa nay chỉ biết a dua nịnh bợ…

Còn hai tiểu quỷ cũng đang ở ngoài chờ chắc hẳn đã đứng chờ đến phát bực rồi.

Nàng vừa định đứng dậy rời đi.

Bỗng nhiên, cổ tay bị giữ chặt lại.

Có người kéo lấy nàng.

Nhìn xuống thì thấy chính là Thịnh An Tri.

“Nhị tỷ…”

Thịnh Mịch Mịch kinh ngạc đến sững sờ.

“An Tri! Đệ tỉnh rồi sao?”

Thật không uổng phí ngân lượng bỏ ra!

Trong ánh mắt đen trắng rõ ràng của Thịnh An Tri lộ ra sự sợ hãi.

Cậu run rẩy cả người vì kinh hoảng: "Nhị tỷ, mau cứu Di nương, có kẻ hại Di nương, nhị tỷ, có người đẩy Di nương xuống giếng…”

Lòng Thịnh Mịch Mịch trầm xuống!

Lời đầu tiên Thịnh An Tri thốt ra khi tỉnh táo vậy mà lại là về chuyện của bốn năm trước.

“An Tri, đừng sợ, nói rõ cho tỷ nghe nào.”

Sắc mặt Thịnh An Tri quá mức kích động, nắm chặt lấy tay Thịnh Mịch Mịch không chịu buông: "Nhị tỷ, sao tỷ lại búi tóc phu nhân? Nhị tỷ, Di nương đâu rồi… A!”

Cậu ôm đầu kêu lên một tiếng đau đớn chói tai.

Hai mắt trắng dã, lại rơi vào cơn mê mờ mịt.

Dù Thịnh Mịch Mịch có hỏi thế nào, cậu cũng trở lại dáng vẻ ngây dại.

Chẳng thể nói năng chi, chỉ có thể phát ra những âm thanh ngô nghê vô nghĩa.

Thịnh Mịch Mịch thở dài một hơi.

Hiệu quả của thuốc đã hết.

Hôm nay nàng mua ba thang thuốc, theo lý mà nói phải uống ít nhất ba thang mới thấy công hiệu.

Không ngờ mới một thang đầu đã giúp cậu tỉnh táo được đôi chút.

Tiêu khoản bạc này quả là đáng giá.

Lời của Thịnh An Tri khiến lòng Thịnh Mịch Mịch rối bời.

Triệu Di nương chẳng phải tự vẫn hoặc trượt chân ngã xuống giếng sao?

Có người đẩy bà ấy xuống ư?

Là ai?

Làm sao Thịnh An Tri biết được?

Triệu Di nương đã mất, Thịnh An Tri cũng phát điên, nếu có người hại chết Triệu Di nương, vậy bệnh điên của Thịnh An Tri có phải cũng do có kẻ ám hại không?

Trước đây khi mới xuyên qua, nàng chỉ muốn làm một kẻ nhàn hạ ngày ngày nghiên cứu y thuật, luyện Bát đoạn cẩm, những việc khác đều chẳng mấy bận tâm.

Trước đây nàng chưa từng nghĩ tới chuyện này, giờ thì chỉ thấy ớn lạnh khắp da đầu.

Mọi việc kết nối lại, Thịnh phủ quả là sâu không thấy đáy!

May mắn nàng đã gả vào Sùng Nhân Hầu phủ, thoát khỏi sự kìm kẹp của Thịnh gia.

Nhưng rồi lại suy nghĩ, Triệu Di nương đã mất bốn năm, Thịnh An Tri cũng đã điên bốn năm, nếu Thịnh An Tri thực sự biết nội tình, một khi cậu tỉnh lại, e sẽ có kẻ hạ thủ với cậu.

Chi bằng không chữa vội, điên dại vẫn là chiếc ô bảo hộ của cậu.

Cứ chậm rãi từng bước mà tính.

Đợi đến khi nàng đứng vững chân ở Hầu phủ rồi hãy nói.

Dù sao Triệu Di nương cũng đã mất bốn năm, muốn báo thù đâu phải chỉ chậm trễ một ngày hai ngày.

Người sống vẫn quan trọng hơn, nàng phải bảo vệ bản thân, bảo vệ Thịnh An Tri.

Nghĩ vậy, Thịnh Mịch Mịch liền vỗ mạnh một cái lên lưng Thịnh An Tri.

Ép cậu nôn ra một nửa thang thuốc vừa uống.

Xong, nàng mới ra khỏi phòng.

Nàng bảo Tiểu Quả Tử mang số thuốc còn lại về.

Tiểu Quả Tử không hiểu.

Thịnh Mịch Mịch đáp: "Tạm ngừng chữa trị, thảo dược này không thực sự phù hợp với tứ thiếu gia.”

Ninh Diệu Dương tò mò ngó vào phòng: "Vừa nãy uống thuốc còn tốt mà? Thuốc đắt như thế, bỏ phí chẳng phải uổng lắm sao, ngươi còn bảo ta hoang phí nhưng ta thấy ngươi mới đúng là hoang phí đấy.”

“Ngươi còn nhỏ, biết gì chứ? Đi thôi, đi thôi.”

Mọi người rời khỏi tiểu viện hẻo lánh, Thịnh Mịch Mịch lại khoá cửa lại.

Họ quay lại đường cũ.

Về đến cổng chính của Thịnh phủ, gặp gỡ các nha hoàn và ma ma.

Thịnh Mịch Mịch bảo: "Hai ngươi về Hầu phủ đi, ta không cần hai ngươi theo ta về nhà mẹ đẻ, sức khoẻ Giảo Nguyệt yếu nên về nghỉ ngơi đi, Ninh Diệu Dương ngươi về mà trông chừng muội muội của ngươi.”

Nước Thịnh gia sâu khó dò, Thịnh Mịch Mịch không muốn hai đứa trẻ dính vào.

Để bọn chúng về nhà là tốt nhất.

“Kế mẫu ác độc, có phải ngươi sợ ta đến Thịnh gia gây chuyện không? Sợ mất mặt sao!” Ninh Diệu Dương bất mãn kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Phải, ta sợ hai ngươi lắm, hai ngươi thắng rồi, được chưa? Về nhà đi.”

Thịnh Mịch Mịch dặn dò phu xe cùng tùy tùng phải đưa hai tiểu chủ nhân về an toàn.

Ninh Diệu Dương còn muốn nói gì đó nhưng Ninh Giảo Nguyệt kéo lại.

“Ca, nếu người ta không hoan nghênh chúng ta, vậy chúng ta về đi thôi.”