Vừa tỉnh giấc, phản ứng đầu tiên là nhìn xem trên thân có vết thương nào không.
May thay, không sao cả.
Thì ra là một giấc mộng.
Quá đáng sợ.
Đã lâu nàng không gặp ác mộng rồi.
Có lẽ hôm qua gặp phải Đốc Sử của Ám Vệ Tư khiến nàng kinh hãi, thêm vào đó, hôm nay lại là ngày về nhà thăm thân theo lễ, vậy nên mới mộng thấy quá khứ về di nương đã mất.
Di nương của nàng họ Triệu vốn là cô nhi.
Từ nhỏ đã được Thịnh lão phu nhân mua về làm nha hoàn bên mình, sau đó thì cho làm thông phòng của Thịnh Hàn Lâm, sinh được hài tử rồi được nâng lên thành thϊếp thất.
Tính tình nhu hòa, thấu hiểu lễ nghĩa, lúc sinh tiền rất được Thịnh Hàn Lâm yêu thương.
Về sau không rõ vì sao mà lại nhảy xuống giếng tự vẫn.
Nguyên chủ thân làm nữ nhi, trong lòng bi thương mà mất theo mẫu thân, và đúng khi đó nàng xuyên không đến.
Đã được bốn năm rồi.
Trong lòng nguyên chủ, Triệu di nương là người mỹ lệ, thiện tâm, lại cẩn trọng khiêm cung, đối với chính thất phu nhân của Thịnh gia rất mực kính cẩn, chưa từng tranh giành thứ gì, chỉ không rõ vì sao lại nghĩ quẩn mà gieo mình xuống giếng.
Khi mới đến thế giới này, nàng từng nghĩ rằng chính là Thịnh phu nhân đã hại Triệu di nương.
Song qua vài năm quan sát, nàng thấy Thịnh phu nhân dường như không phải hạng người ấy, thân phận Thịnh phu nhân cao quý, vẫn luôn ngạo mạn chẳng màng đến việc làm khó dễ những đám nhi nữ thứ xuất hay di nương như bọn họ.
Hơn nữa, trong Thịnh phủ chẳng phải chỉ có mỗi một Triệu di nương, đám nhi nữ thứ xuất và di nương trong nhà cũng không ít.
Vậy nên, Thịnh Mịch Mịch mãi chẳng hiểu nổi vì sao Triệu di nương lại chọn con đường tuyệt lộ.
Có thể là do nữ nhân chốn hậu viện hào môn thường sống không như ý, một thời yếu lòng mà tìm đến cái chết.
Dù sao thì Thịnh phủ cũng bảo rằng Triệu di nương ra giếng múc nước, chẳng may trượt chân ngã xuống mà thôi.
Đã là chuyện đã qua, Thịnh Mịch Mịch và Triệu di nương chưa từng tiếp xúc, hôm nay chỉ là vô tình mộng thấy mà nhớ lại chứ bình thường cũng ít nghĩ đến những việc này.
Người sống phải nhìn về phía trước, hiện nàng đã là chủ mẫu của Sùng Nhân hầu phủ, nên quý trọng sinh mệnh mà sống cho thật tốt.
Một lúc sau trời sáng dần, Thịnh Mịch Mịch thức dậy.
Để Tiểu Quả Tử giúp nàng mặc y phục, trang điểm.
Ba ngày sau khi thành thân, theo tục lệ chính là ngày nữ nhi trở về thăm thân.
Khi chải tóc, Tiểu Quả Tử nói: "Phu nhân, tiểu hầu gia không có nhà, thật ra người không cần phải hồi môn đâu? Chờ ngày nào tiểu hầu gia trở về rồi chúng ta lại đi, tân nương tử một mình hồi môn e sẽ bị người ta cười nhạo…”
Thịnh Mịch Mịch đáp: "Không cần, cứ hồi môn hôm nay.”
Toàn kinh thành đều biết nàng gả cho tiểu hầu gia của Sùng Nhân hầu phủ mà người ấy chẳng có ở trong kinh.
Đâu phải là ở trong kinh mà trượng phu không theo nàng hồi môn.
Nàng sợ gì chứ!
Hôm nay nàng hồi môn vốn cũng có vài chuyện muốn xử lý.
Chải chuốt xong, nàng ăn một chút điểm tâm rồi khởi hành.
Bát Nương và Ổn Nương cùng đi theo, lại mang theo không ít lễ vật nhưng nửa chừng đã bị Thịnh Mịch Mịch ngăn lại mà giữ phân nửa ở lại hầu phủ.
Thịnh gia không có ai nàng muốn kính hiếu, chỉ cần mang chút lễ vật cho phải phép là được, còn lại toàn là thừa thãi.
Thà đem cho bọn chó hoang ven đường còn hơn là mang về kính hiếu những người trong Thịnh phủ.
Vừa bước lên xe ngựa, Thịnh Mịch Mịch phát hiện trong xe đã có người rồi.
Một đôi song sinh đáng yêu tựa bạch ngọc ngồi hai bên trái phải trong xe.
Không biết từ khi nào lại lẻn vào trong này.
Hai tiểu tử ăn vận sang trọng, dung mạo xuất chúng, má phấn phúng phính đáng yêu đến khó rời mắt.
“Này, hai đứa vào xe của ta làm gì?”
Ninh Diệu Dương ngẩng cằm lên: "Chúng ta thay phụ thân đến bồi ngươi về thăm nhà! Đừng có cảm động quá đấy nhé!”
Tiểu tử này khi không nói thì đáng yêu lắm.
Chỉ cần mở miệng là muốn cho ăn đòn.
Thịnh Mịch Mịch có chút bất ngờ: "Ồ? Vậy bảo bối Giảo Nguyệt hôm nay thấy thân thể khỏe hơn chút nào chưa?”
Khuôn mặt nhỏ trắng ngần của Ninh Giảo Nguyệt với đôi mắt to tròn, lông mi dài mảnh, nhìn xinh đẹp đến động lòng.
“Đa tạ phu nhân quan tâm, đã đỡ hơn nhiều rồi.”
“Vậy được, ở nhà suốt cũng chẳng vui gì, đi cùng ta về Thịnh phủ chơi chút, ăn một bữa cũng tốt.” Thịnh Mịch Mịch nói.
Dẫn hai tiểu tử về để gặp đại tỷ biết đâu lại có thể moi thêm được lời nào đó từ miệng nàng ta.
Một mình trở về quả là có chút cô độc.
Lần này, đôi song sinh theo nàng về nhà thật là náo nhiệt.
Chỉ có điều, hai tiểu tử đi cùng nàng hồi môn chắc chắn chẳng có ý tốt gì, nhưng cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay Thịnh Mịch Mịch.
Không đáng lo ngại.
Hai huynh muội thấy Thịnh Mịch Mịch đồng ý, cả hai liếc nhìn nhau, khóe miệng khẽ nhếch lên!
Khà khà, thành công một nửa rồi.
Trên đường, ba người trò chuyện.
Phần nhiều đều do Thịnh Mịch Mịch chủ động khơi chuyện, Ninh Giảo Nguyệt hỏi gì đáp nấy, nếu không hỏi thì cũng không tự nói chuyện.
Còn Ninh Diệu Dương tính tình nóng nảy lại thêm tự phụ, chẳng có việc gì cũng muốn móc mỉa Thịnh Mịch Mịch vài câu.
Nhưng Thịnh Mịch Mịch lại chẳng muốn để ý đến cậu.
Cãi nhau với trẻ con thì thật là ấu trĩ!
Đang đi nửa đường, Thịnh Mịch Mịch bỗng bảo dừng xe ngựa lại.
“Hai đứa ở lại trên xe đợi ta, ta ghé tiệm thuốc mua chút thuốc rồi quay lại.”
Ninh Diệu Dương vén rèm xe nhìn thấy tấm biển “Hồi Xuân Đường”.
Đây là hiệu thuốc lớn nhất kinh thành.
Cậu nhấc chân bám sát gót theo sau Thịnh Mịch Mịch mà xuống xe.
Thịnh Mịch Mịch ngoảnh lại: "Ngươi theo sau làm gì?”
“Ta muốn xem ngươi mua thuốc gì.”
Thịnh Mịch Mịch bật cười, tiểu tử này nhất định là đang theo dõi nàng rồi!
“Ta mua thuốc gì thì liên can gì đến ngươi, tiểu tử thối!”
“Không được đâu, lỡ ngươi định bỏ thuốc vào ta với muội muội, muốn độc chết bọn ta thì sao? Tổ phụ tổ mẫu không có trong phủ, ngươi mà độc chết ta với muội muội thì cả Hầu phủ này sẽ thuộc về ngươi mất, tiểu gia ta nhất định không thể để gian kế của ngươi thành công…”
Thịnh Mịch Mịch chẳng buồn để ý đến hắn, để mặc hắn một mình líu ra líu ríu.
Nàng thẳng bước vào Hồi Xuân Đường.
Ở Thượng Kinh của Đại Dụ Vương Triều này, Hồi Xuân Đường mà dám tự xưng đứng thứ hai thì không ai dám nhận đứng thứ nhất.
Theo Thịnh Mịch Mịch thấy, mọi thứ đều rất tốt.
Chỉ có một khuyết điểm, đó là giá cả rất đắt đỏ.
Mà nói cho cùng thì đây cũng chẳng phải là lỗi của Hồi Xuân Đường, chỉ là nàng quá nghèo mà thôi.
Trước đây mỗi lần đến, số bạc trong túi nàng chưa từng vượt quá hai chữ số.
Hiện tại nàng mang theo hơn ngàn lượng bạc, có thể nói là kẻ có tiền, ôm khối tài sản lớn bên mình rồi.
Vào Hồi Xuân Đường, nàng tìm thẳng đến chỗ chưởng quầy nói một loạt tên dược liệu quý, nhờ chưởng quầy bốc thuốc cho nàng.
Ninh Diệu Dương ở bên tai vểnh lên nghe nhưng chẳng hiểu được bao nhiêu loại dược liệu.
Có vẻ không nghe thấy tên thuốc độc nào như thạch tín cả…
Sau đó, chưởng quầy mang từng loại dược liệu ra.
Một đống lớn.
Ninh Diệu Dương chỉ thấy Thịnh Mịch Mịch trả tiền.
Tờ ngân phiếu năm mươi lượng xếp thành một chồng dày.
Ước chừng ít nhất cũng hơn ngàn lượng.
Ninh Diệu Dương tròn mắt: "Cần nhiều… bạc đến vậy? Có phải ngươi trộm bạc trong Hầu phủ của chúng ta không!”
Thịnh Mịch Mịch liếc cậu một cái: "Đừng có nói bừa! Đây đều là bạc hôm qua ta khổ cực kiếm được.”
“Thế ngươi mua nhiều thuốc như vậy làm gì?” Hôm qua nữ nhân này nói rằng số bạc nàng thắng được đều là tài sản riêng của nàng.
Cậu nghĩ nàng sẽ cất giữ lại.
Không ngờ mới cất có một đêm đã lấy ra mua dược liệu quý giá rồi.
Thịnh Mịch Mịch đưa các gói dược liệu cho Tiểu Quả Tử.
“Ninh Diệu Dương, ngươi muốn biết à! Nhưng ta nhất định không nói cho ngươi biết đâu! Hà hà.”
Ninh Diệu Dương nhổ một cái: "Phi! Ấu trĩ.”
Thật quá ấu trĩ.
Ngay cả một hài tử bảy tuổi như cậu cũng không thể thốt ra lời lẽ ấu trĩ đến thế.
Ở bên kia, Thịnh Mịch Mịch cùng Tiểu Quả Tử đang dặn dò việc gì đó, còn Ninh Diệu Dương lại vểnh tai lên nghe.