Sau khi rời khỏi cửa sau của viện, mẫu tử Thịnh Mịch Mịch định quay về theo lối cũ nhưng chợt phát hiện bọn lừa đảo vẫn đang bám theo hai người, giờ đây đã tiến vào Nghênh Khách Lâu.
Vậy thì quay lại đường cũ là không thể nghĩ tới nữa rồi.
Chỉ còn cách lẻn đi từ cửa sau.
Vừa bước ra khỏi cửa sau, hai người liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang chuẩn bị khởi hành.
Chiếc xe này nhìn rất bình thường, không có dấu hiệu đặc biệt nào, thậm chí còn có phần lụp xụp.
Thịnh Mịch Mịch mới nhìn thoáng qua đã muốn đi vòng qua.
Nhưng cái đứa lắm trò Ninh Diệu Dương này đã kéo tay nàng, bảo: “Khoan đã, chúng ta lên chiếc xe này, hòa vào đám đông mà rời khỏi phố, kẻ bám theo sẽ chẳng thể nào tìm thấy chúng ta đâu.”
Thịnh Mịch Mịch nghi ngờ: “Trên xe không có người sao? Nếu chúng ta leo lên, liệu người ta có tống cổ chúng ta xuống không?”
Ninh Diệu Dương mạnh miệng nói: “Chúng ta trả cho họ chút bạc là xong! Ngươi vừa thắng được bao nhiêu là bạc, đưa họ ít tám mươi một trăm lượng…”
Thịnh Mịch Mịch ngẫm nghĩ thấy cũng có lý, chiếc xe này không giống của người giàu, cho thêm chút bạc chắc sẽ đồng ý cho đi nhờ.
Tám mươi một trăm lượng thì hơi nhiều.
Nàng rút hai tấm ngân phiếu mệnh giá mười lượng từ tập bạc mới thắng được.
Hẳn là đủ rồi.
Ninh Diệu Dương là kẻ nhanh tay nhanh chân.
Cậu lập tức leo lên chiếc xe ngựa.
Thịnh Mịch Mịch không còn cách nào khác, đành phải theo sau.
Vừa an vị trên xe, xe ngựa liền khởi hành rời khỏi Nghênh Khách Lâu.
Trên xe có một nam nhân áo đen.
Hắn đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thịnh Mịch Mịch lập tức giơ tấm ngân phiếu trong tay ra, nói: “Thất lễ rồi! Xin huynh đài giúp cho chút việc…”
Chưa nói hết câu, nam nhân áo đen đã quay đầu lại.
Mặt hắn đeo chiếc mặt nạ ác quỷ xấu xí và dữ tợn, phía sau mặt nạ là đôi mắt đen lạnh lùng, sâu thẳm khó lường, ánh nhìn đăm đăm vào hai người.
Thịnh Mịch Mịch hít vào một hơi lạnh buốt!
Hai tấm ngân phiếu trong tay nàng chợt khựng lại giữa không trung.
Nam nhân áo đen thân hình cao lớn, quanh người tỏa ra khí thế lạnh lẽo khiến người khác không dám lại gần.
Đặc biệt với chiếc mặt nạ quỷ đáng sợ kia, cộng với việc Ám Vệ Tư đang cử thám tử dò la trong khu vực, Thịnh Mịch Mịch lập tức đoán ra thân phận người này!
Là Đốc Sử đại nhân của Ám Vệ Tư!
Ám Vệ Tư tại kinh đô là cơ quan khiến ai ai cũng khϊếp đảm, mà người đáng sợ nhất trong Ám Vệ Tư chính là vị thủ lĩnh Đốc Sử đại nhân.
Đốc Sử đại nhân gϊếŧ người không chớp mắt, thân phận thần bí khó dò.
Ngoài bệ hạ ra, ít ai từng nhìn thấy dung nhan của vị này.
Chỉ biết mỗi lần hắn xuất hiện đều đeo một chiếc mặt nạ quỷ đen tuyền.
Đến nỗi đứa trẻ thấy hắn từ xa cũng khóc thét.
Thịnh Mịch Mịch lập tức phản ứng, theo bản năng chắn Ninh Diệu Dương ra sau lưng.
“Không biết Đốc Sử đại nhân có công vụ tại đây, thật sự đã mạo phạm đến ngài rồi, chúng tiểu nữ sẽ lập tức đi ngay…”
Còn nghĩ gì chuyện đi nhờ xe nữa!
Trời đất ơi!
Giữ được cái mạng mới là quan trọng nhất!
Ninh Diệu Dương cũng sợ hãi ngây người.
Ở kinh đô, cậu đã từng nghe danh Đốc Sử đại nhân đeo mặt nạ quỷ của Ám Vệ Tư.
Tương truyền Đốc Sử của Ám Vệ Tư thích ăn trẻ con, cậu từng thấy bóng dáng người này từ xa, ông bà cậu căn dặn kỹ lưỡng rằng gặp người này nhất định phải tránh xa.
Đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc gần như vậy.
Hơn nữa là tự đưa mình vào miệng cọp.
Nhất thời cậu vừa hoảng loạn vừa sợ bị Thịnh Mịch Mịch cười nhạo.
Thịnh Mịch Mịch vừa dứt lời muốn đi, cậu lập tức muốn trèo xuống xe.
Ai ngờ chiếc mặt nạ quỷ bỗng lên tiếng.
“Đứng lại.”
Giọng nói lạnh lùng vô tình.
Nhiệt độ trong xe ngựa ngay lập tức giảm xuống thêm một độ.
Ninh Diệu Dương không chịu nổi nữa, hai tay nắm chặt lấy áo Thịnh Mịch Mịch bắt đầu run rẩy.
Chẳng lẽ hắn sắp ăn thịt trẻ con sao!
Nếu hắn bị ăn thịt rồi, sau này ai sẽ bảo vệ muội muội?
Thịnh Mịch Mịch cảm nhận được cậu bé trời không sợ đất không sợ này giờ đây đã run rẩy, hiếm thấy thật.
Hóa ra tên nhóc này cũng biết sợ.
Nàng cất tiếng: "Xin Đốc Sử đại nhân tha mạng, chúng tiểu nữ thực không biết đây là xe ngựa của ngài nên đã mạo phạm đến đại nhân! Kính mong đại nhân thứ lỗi.”
Nếu có gì không ổn, nàng sẽ tranh thủ thời gian cho Ninh Diệu Dương chạy trước.
Nàng tuy không phải là đối thủ của người này nhưng đủ sức bảo vệ cho Ninh Diệu Dương chạy thoát.
Nghe đồn Đốc Sử của Ám Vệ Tư gϊếŧ người không chớp mắt, chưa trêu chọc hắn đã có thể bị lấy mạng một cách vô cớ.
Họ lại thuộc loại tự đưa mình vào miệng cọp, không thể không cẩn thận đề phòng.