Xuyên Thành Thứ Nữ Gả Thay, Rồi Thành Chủ Mẫu Hầu Môn Dưỡng Oa Hằng Ngày

Chương 18: Thua Tiền Còn Bị Chửi Ngu

Thịnh Mịch Mịch vừa mới bước ra khỏi cửa liền phát hiện sau lưng có một cái đuôi nhỏ, cậu lén lút bám theo nàng.

Nàng vẫy tay gọi, Ninh Diệu Dương lập tức xoay người chuẩn bị bỏ chạy.

“Qua đây! Đã nhìn thấy ngươi rồi, chạy cái gì mà chạy?”

Ninh Diệu Dương đành phải cứng rắn đối diện: "Ta đâu có theo dõi ngươi, ta chỉ muốn xem ngươi đem Đại Tướng Quân của ta đi đâu thôi…”

Thịnh Mịch Mịch đáp: "Tự nhiên là đi đến chợ rồi.”

Trong đầu Ninh Diệu Dương chợt lóe lên một ý nghĩ kỳ lạ: "Ngươi không phải là đem Đại Tướng Quân của ta đi… đi…”

Thịnh Mịch Mịch lườm cậu một cái: "Giật mình cái gì! Bọn họ lừa bạc của nhi tử ta, ta không thể không đi đòi lại công bằng sao? Lẽ nào lại để bọn chúng lừa gạt trắng trợn như vậy à?”

Ninh Diệu Dương nghe xong, bỗng nhiên hứng khởi, mặt mày đỏ bừng: "Ai là nhi tử ngươi chứ? Ta cũng muốn đi.”

“Đi cũng được, nhưng phải tuyệt đối nghe theo lời ta, tùy cơ mà hành sự, biết chưa?” Thịnh Mịch Mịch không từ chối.

Dẫn theo Ninh Diệu Dương thì dễ hành động hơn, người ta có thể không mắc mưu khi một mình nàng đi.

“Được rồi.” Ninh Diệu Dương miễn cưỡng đồng ý, cậu nghĩ, trước cứ đáp ứng cái đã, đến lúc đó có nghe hay không thì còn phải xem tâm trạng của tiểu gia đã.

Thế là, Thịnh Mịch Mịch dẫn theo Ninh Diệu Dương lén lút đến chợ, sau một hồi căn dặn kỹ lưỡng, Ninh Diệu Dương đã hiểu rõ.

Phường thị vẫn như hôm qua, đông nghịt người qua lại. Họ lén lút đến nơi đấu chọi dế. Chỉ nghe thấy mấy kẻ kia đang cằn nhằn.

“Hôm nay làm ăn ế ẩm, toàn là bọn nghèo rớt đến, chẳng có đại đầu tử nào.”

“Đúng thế, giá mà có mấy tên đại thiếu gia phú quý ngốc nghếch như hôm qua đến nữa thì hay quá…”

“Hôm qua nếu không phải mẫu thân hắn đến lôi đi, chúng ta còn có thể kiếm thêm mấy trăm lượng nữa, trên người tiểu tử đó còn mấy trăm lượng chưa lấy hết mà…”

Ninh Diệu Dương nghe thấy thì nắm tay siết chặt, mặt đỏ bừng vì tức giận, đáng ghét!

Thịnh Mịch Mịch thêm dầu vào lửa: "Nghe thấy chưa? Thua tiền rồi, người ta còn mắng ngươi là đại đầu tử ngu ngốc đấy!”

Ninh Diệu Dương giận dữ, mặt đỏ tía tai: "Không phải tại tiểu gia, là mấy con Đại Kim Cương của tiểu gia không ra gì…”

Thịnh Mịch Mịch giơ cao con dế mượn được: "Xem ta đây.”

Hai người bước ra ngoài.

“Ông chủ, còn chỗ trống không?”

Đám người đấu chọi dế không nhận ra Thịnh Mịch Mịch nhưng lại biết Ninh Diệu Dương, tiểu tử này vận trên mình bộ y phục màu cam chói lọi, đầu đội ngọc quan, eo đeo ngọc bội, chỉ thiếu điều viết chữ “giàu sụ” lên mặt nữa thôi.

“Có chứ, có chứ, tiểu thiếu gia, hôm qua chưa chơi đủ, hôm nay lại đến nữa sao?” Bọn họ lập tức nhường chỗ ngồi tốt nhất.

Ninh Diệu Dương chỉ vào Thịnh Mịch Mịch nói: "Hôm nay ta không chơi, ta sợ mẫu thân ta đánh nên dẫn biểu thúc của ta đến chơi, biểu thúc ta cũng thích trò này…”

“Được, được, hoan nghênh, hoan nghênh!”

Tiểu hài tử còn có tiền như vậy, biểu thúc là trưởng bối chắc chắn càng giàu hơn.

Mấy tên lừa gạt mặt mày hớn hở.

Thịnh Mịch Mịch lấy ra con dế lớn: "Chơi thế nào? Nói rõ quy tắc đi.”

Mọi người thấy con dế trong tay nàng chỉ là loại bình thường, to lớn hơn một chút nhưng không có gì đặc biệt.

“Tùy ý chơi, cược bao nhiêu cũng được, chỉ là đấu thắng thua, đến khi nào một trong hai con dế chết thì coi như thua…”

Thịnh Mịch Mịch liền đặt ngay năm trăm lượng, đây là tấm ngân phiếu nằm dưới đáy hòm trang sức của nàng.

“Vậy ta cược năm trăm lượng, các ngươi có ai theo không?”

Mọi người xôn xao! Một đám người vây quanh.

“Thật là hào phóng! Vị công tử này thật là hào sảng!”

“Không theo nổi, bán cả ta cũng không có đủ bạc, chỉ đứng xem náo nhiệt là được rồi.”

……

Ngay cả Ninh Diệu Dương cũng bị doạ đến ngẩn người, cậu chơi một ván cao nhất cũng chỉ dám đặt hai trăm lượng mà thôi, bình thường thì đặt nhỏ chỉ khoảng ba mươi, năm mươi lượng, nếu thua đỏ mắt mới dám đặt hai trăm lượng để gỡ lại vốn.

Kết quả là Thịnh Mịch Mịch lại đặt ngay năm trăm lượng, vị kế mẫu này chẳng lẽ đang dùng bạc của Hầu phủ đem đi đánh cuộc sao?

Chỉ có mấy kẻ lừa đảo đấu dế kia là mặt không đổi sắc, cười tươi rạng rỡ.

Quả nhiên không hổ là biểu thúc của đại đầu tử ngốc nghếch kia, lại càng là đại đầu ngốc hơn nữa!

“Quý khách đến chơi làm sao để quý khách thất vọng được, theo!”

Mở cuộc, Thịnh Mịch Mịch thả con dế trong tay xuống đấu trường, Ninh Diệu Dương căng thẳng đến mức bắt đầu cắn móng tay.

“Thắng đi! Đại Tướng Quân! Cắn nó…”

“Cắn, cắn, cắn…”

Không khí tại trường đấu lên đến cao trào, người đứng xem cũng hào hứng hò reo theo.

Chẳng bao lâu, hai con dế trong đấu trường đã lao vào cắn xé, con dế mà Thịnh Mịch Mịch vừa thả xuống lúc đầu có chút bối rối nhưng càng đánh càng dũng mãnh…

Mọi người còn chưa kịp thấy rõ hai con dế đánh thế nào thì kết quả đã phân định xong.

Ninh Diệu Dương nhảy cẫng lên!

“Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!!”

Con dế Kim Cương của Thịnh Mịch Mịch thả xuống chỉ bị thương nhẹ nhưng không ảnh hưởng đến dáng vẻ uy phong lẫm liệt của nó, còn con kia thì chết ngắc, bốn chân chổng lên trời.

Mấy kẻ lừa đảo kia vẫn chưa kịp hồi thần.

Thịnh Mịch Mịch đưa tay thu hết số ngân phiếu hai bên vào trong ngực.

“Tốt lắm, Đại Tướng Quân.”

Nói xong, nàng liền định nhặt con dế lên làm ra vẻ muốn rời đi.

Bị mấy kẻ lừa đảo kia chặn lại: "Vị huynh đài này, chơi một ván rồi đi sao? Chơi thêm vài ván nữa chứ!”

Thịnh Mịch Mịch dừng bước, làm bộ miễn cưỡng nói: "À, các ngươi còn muốn chơi sao? Thế thì được, vậy chơi thêm một ván nữa.”

Mấy kẻ lừa đảo đấu dế trao nhau ánh mắt: "Lần này huynh đài muốn cược bao nhiêu?”

Thịnh Mịch Mịch nói: "Tiền nhiều không có chỗ xài, ta cược hết một nghìn lượng, sớm thua sớm về nhà ăn cơm.”

Ninh Diệu Dương… luận về giả bộ, cậu không giả nổi như kế mẫu của mình.

Mấy kẻ đấu dế nghe đến một nghìn lượng thì hai mắt lập tức sáng rực, bọn họ chọn ra một con dế lớn nhất, còn Thịnh Mịch Mịch chỉ có con dế mượn, vừa nãy đã đánh qua một trận, vẫn dùng nó tiếp tục đặt cược.

Lần này tiền cược lớn hơn, lòng người càng sôi sục.

Ai cũng nghĩ Thịnh Mịch Mịch là kẻ ngốc đến ném tiền!

Nào ngờ, con dế Kim Cương lại giành chiến thắng!

Ninh Diệu Dương không nhịn được mà reo lên.

Cậu ôm chặt lấy cánh tay của Thịnh Mịch Mịch: "Hay! Hay! Hay! Chúng ta lại thắng rồi!”

Hoàn toàn không thấy có gì bất thường.

Thịnh Mịch Mịch không khách khí, thu luôn hai nghìn lượng ngân phiếu vào trong ngực.

“Chậc chậc, muốn thua cũng không thể thua được! Thất lễ, thất lễ mà…”

“Chơi nữa không? Lần này ta đặt hai nghìn lượng…”

...

Tình cảnh như thế này, ai dám theo chứ?

Người xem xung quanh vừa kích động vừa cười rộ lên.

Lần đầu đặt năm trăm lượng đã không ai dám theo, huống chi là hai nghìn lượng?

Vả lại, vị công tử này vận may dồi dào, dù cho có là phú gia cũng không dám theo, đây chẳng phải là ném bạc qua cửa sổ sao.

Mấy tên đấu dế giận đến tím mặt.

Bọn chúng đã mất trắng một nghìn năm trăm lượng bạc.

“Tiểu tử nhà ngươi có phải đã giở trò gì không? Hôm nay không nói rõ thì không được đi đâu!”

Thịnh Mịch Mịch lập tức đổi sắc: "Cái gì gọi là giở trò? Đấu dế là do các ngươi tự chọn dế, sao lại trách ta giở trò? Các ngươi không chịu thua rồi à!”

Ninh Diệu Dương đứng ra, ngạo nghễ nói lớn: "Ta xem ai dám ngăn cản tiểu gia đây!”

Đám người kia không cam lòng: "Con dế hỏng của các ngươi làm sao có thể thắng được Thường Thắng Tướng Quân của chúng ta?”

“Không chịu thua sao? Vậy chúng ta đi gặp quan!”

Nghe đến chữ "gặp quan", bọn họ nghiến răng nghiến lợi mà thả cho Thịnh Mịch Mịch cùng bọn hắn đi.

Dù sao ở nơi đông người cũng không dám thực sự động thủ với ai.