Xuyên Thành Thứ Nữ Gả Thay, Rồi Thành Chủ Mẫu Hầu Môn Dưỡng Oa Hằng Ngày

Chương 3: Chuyện Tốt Giữa Nhân Gian

“Mịch Mịch à, hai đứa trẻ Diệu Dương và Giảo Nguyệt hôm nay con cũng đã gặp rồi, chúng bị phu thê chúng ta nuông chiều đến mức chẳng còn ra gì nữa, con hôm nay đánh thật là hay! Tấn Mặc hồi nhỏ cũng rất nghịch ngợm, chẳng ít lần bị đòn...”

Thật là, hai phu thê họ chỉ thiếu mỗi một nàng dâu như Thịnh Mịch Mịch.

Thân thủ không tệ, chẳng phải loại yếu ớt nhu nhược bị bọn trẻ chọc phá mà khóc cả đêm.

Thịnh Mịch Mịch liền đáp: "Vâng, xin nhị vị an tâm.”

Lão Hầu gia hài lòng vuốt râu gật đầu.

“Vậy được, chúng ta sẽ đi Dương Châu thăm đại cô nương của chúng ta, còn gia đình này từ nay giao cho con trông coi.”

Nói xong, lão phu nhân ra hiệu cho đại nha hoàn đứng cạnh đưa cho Thịnh Mịch Mịch tấm đối bài quản gia.

Thịnh Mịch Mịch...

Nàng vào phủ là vì vị trí chính thất trong Hầu môn, mỗi tháng có thể nhận ba mươi lượng bạc, hơn gấp ba mươi lần so với việc làm con thứ trong phủ họ Thịnh!

Nhưng vừa vào cửa mà đã phải quản gia thật không nằm trong dự tính của nàng.

“Cha, nương, chuyện này... chẳng phải có chút vội vàng quá sao?”

“Để con dâu mới về cửa đã phải lo lắng, vất vả quản gia, trông nom lũ trẻ, quả là làm khó cho con, thôi thế này đi, nếu con quản gia, mỗi tháng sẽ thêm ba mươi lượng bạc, còn nếu trông trẻ thì lại thêm bốn mươi lượng...” lão phu nhân nói.

Thịnh Mịch Mịch...

Như vậy là mỗi tháng một trăm lượng bạc!

Một năm là mười hai trăm lượng!

Trong Đại Dụ vương triều, quan lại bậc tứ phẩm cả năm cũng chỉ có bấy nhiêu bổng lộc.

Nói một cách dễ hiểu, một căn nhà ở thượng kinh chỉ cần ba bốn ngàn lượng bạc, quản gia ba năm là nàng đã kiếm đủ để mua một căn nhà lớn ở thượng kinh rồi!

Đây chẳng phải là chuyện tốt đẹp giữa nhân gian sao?

“Cha, nương, hai người cứ an tâm mà đi xa, việc trong nhà cứ để con lo.” Nàng phấn khởi đáp.

“Diệu Dương nhà chúng ta không thích đọc sách, vốn dĩ chúng ta cũng không mong nó sẽ đọc sách để nở mày nở mặt cho tổ tiên nhưng không thể để nó vô học vô hạnh, con vẫn phải thường xuyên giám sát, buộc nó đến học tại tộc học, học chút ít, hiểu chút lẽ đời cũng là tốt...”

“Việc ấy dễ thôi, có con dâu ở đây, bảo đảm tiểu tử ấy sẽ đỗ đạt được mấy cái công danh...”

Ở tuổi này, Diệu Dương chỉ có thể thi đồng sinh và tú tài, nếu thi đỗ cũng xem như là có chút công danh trên người rồi.

“Vậy thì quá tốt rồi!”

Lão Hầu gia cùng phu nhân đều cười tươi không khép được miệng.



Thịnh Mịch Mịch trở về nơi ở của mình.

Nàng ở trong viện của Ninh Tấn Mặc trước đây, gọi là Hồi Tĩnh Đường.

Cái viện này vừa rộng rãi, vừa xa hoa, lại rất lớn.

Hồi Tĩnh Đường là một viện hình chữ hồi, có hai lớp sân, nàng ở dãy nhà phía phải bên ngoài của chữ hồi, dãy nhà bên trong chữ hồi nàng chưa vào, về sau có thể để Ninh Tấn Mặc đem thϊếp thất về ở.

Làm người phải biết chừng mực.

Dãy nhà phía phải này cũng lớn, có cấu trúc năm gian chính, bảy gian phụ, đủ rộng rãi để một chủ tử như nàng ở thoải mái.

Nàng gọi nha hoàn Tiểu Quả Tử kiểm tra kỹ lưỡng số của hồi môn mà Thịnh gia đã đưa cho nàng, thấy đúng như Thịnh phu nhân đã nói làm nàng rất hài lòng.

Tất cả của hồi môn đều được nàng cất vào kho riêng của mình.

Nhìn quanh không gian làm việc rộng rãi, sáng sủa và đầy khí phái, Thịnh Mịch Mịch liền tự đặt ra mục tiêu công việc cho mình.

Dù không có đêm động phòng hoa chúc, nàng vẫn gọi nhũ mẫu và nha hoàn thân cận của hai đứa trẻ sinh đôi đến hỏi han tình hình của chúng.

“Thiếu gia và tiểu thư nhà các ngươi đang làm gì?”

“Bẩm, bọn họ... đang nhịn ăn để phản đối...”

Thịnh Mịch Mịch ừ một tiếng.

Lũ tiểu quỷ này đúng là đang giận dỗi.

Dùng cách nhịn ăn để đe dọa người lớn, đây vốn là thủ đoạn thường thấy của bọn trẻ.

Quá nhỏ bé đối với nàng.

“À, nhịn ăn hả? Vậy cứ để chúng nhịn thôi!” Nàng thản nhiên nói.

Đám hạ nhân...

Vị tân phu nhân này thật thẳng thắn, đây là chẳng thèm giả vờ quan tâm chút nào sao?

Thịnh Mịch Mịch lại hỏi thêm vài câu qua loa, hiểu rõ hơn đôi chút về tính tình và thói quen của cặp song sinh, biết người biết ta thì mới trăm trận trăm thắng.

Sau đó, nàng lại thức đêm xem qua sổ sách của Hầu phủ và danh sách nhân sự.

Muốn đứng vững ở Hầu phủ, nếu không bỏ công sức ra thì không thể được.



Thịnh gia.

Thịnh phu nhân ngồi trên ghế chính giữa đại đường, còn Thịnh Lạc Nhi quỳ dưới đất.

Cả hai đều không dám thở mạnh.

Thịnh Hàn Lâm chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng.

“Các ngươi, hai mẫu nữ các ngươi, có phải muốn kéo ta xuống đài, huỷ đi nền tảng ta đã gầy dựng suốt bao năm qua hay sao? Thịnh Giang Nam ta, từng bước từng bước mới đi đến được hôm nay, dễ dàng lắm sao? Thật là làm ta tức chết mất thôi!”

Thịnh Lạc Nhi cúi đầu liên tục khóc nức nở.

Thịnh phu nhân nhìn thấy cũng đau lòng, bèn thưa: "Lão gia, chúng ta đâu ngờ con bé gả vào đó rồi lại dám đánh đích trưởng tôn của Hầu phủ! Bình thường con bé này trông cũng ngoan ngoãn lắm mà...”

Nghe đến đây, Thịnh Hàn Lâm cảm thấy cơn đau tim của mình sắp bộc phát.

Lúc đầu khi nghe nói đến việc gả thay, Hầu phủ không trả người về, ông còn có phần vui mừng.

Tiểu Hầu gia của Sùng Nhân phủ tám phần là đã chết ở ngoài rồi, đem nữ nhi chính thất đi gả cho một kẻ chết, quả là có phần lãng phí.

Có thể cho con thứ thay thế mà gả vào, lại còn giữ trọn được tình nghĩa giữa hai nhà suốt bao năm qua thật là quá hợp lý.

Kết quả là lại nghe tin Thịnh Mịch Mịch đã đánh đích trưởng tôn của Hầu phủ ngay trong lễ thành thân...

Đúng là gan trời lớn mật!

Thịnh gia đã dùng con thứ gả thay, vốn dĩ ông ta đã cảm thấy bất an trong lòng, giờ lại còn đánh cả đích trưởng tôn của người ta, chỉ nghĩ thôi cũng thấy tức đến nghẹt thở.

“Lão gia, cùng lắm thì, nếu bọn họ trả Mịch Mịch về, chúng ta lại dẫn theo Lạc Nhi sang tạ lỗi...”

Thịnh Hàn Lâm gật đầu, chỉ có thể làm vậy thôi.

Cùng lắm thì hai nữ nhân chung một phu quân vậy.

Nếu không, Hầu phủ oán hận, đặt bẫy ngáng chân ông, thì ông ta biết phải làm thế nào để giữ vững địa vị?

Cả nền tảng mấy chục năm của Thịnh gia có thể sẽ bị huỷ hoại.

Thịnh Lạc Nhi nghe vậy khóc càng thêm thảm thiết, nhưng không dám nói gì để phản đối.

Đang nói, bỗng hạ nhân bước vào báo tin: "Lão gia, phu nhân...”

“Nói!”

“Sùng Nhân hầu phủ, lão Hầu gia và phu nhân đã rời kinh đi Dương Châu rồi, nghe nói còn giao quyền quản gia trong phủ cho nhị tiểu thư nhà ta, nhận nàng làm chính thất phu nhân trong Hầu môn...”

“Cái gì! Ngươi nói lại lần nữa coi!”

Người nhà Thịnh gia đều ngẩn ngơ.

Chỉ riêng Thịnh Lạc Nhi vừa mừng vừa lo, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vậy là ổn rồi, nàng ta không phải gả vào Sùng Nhân hầu phủ nữa.

Đứa em thứ của nàng ta đúng là mệnh tốt, kiếp trước đã cưu mang một thư sinh nghèo khó, sau này thư sinh ấy đỗ đạt trạng nguyên quay lại cưới nàng làm thê tử, đường quan lộ thăng tiến không ngừng, cuối cùng trở thành vị tể tướng trẻ nhất của Đại Dụ quốc, còn phong tặng cho nàng danh hiệu Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân...

Nàng ta cố ý kéo dài hôn sự đến hôm nay, chính là để em thứ thay mình.

Còn nàng ta sẽ giành lấy cơ hội trở thành phu nhân của tể tướng từ tay đứa em này.



Thịnh Mịch Mịch cặm cụi làm việc suốt cả nửa đêm, chỉ ngủ được hai canh giờ.

Sáng sớm hôm sau, nàng thức dậy vẫn vô cùng tinh thần phấn chấn, nhìn mình trong chiếc gương đồng, Thịnh Mịch Mịch không khỏi khen thầm chính mình một câu, ta sao lại xinh đẹp đến vậy!

Tiểu Quả Tử từ trong của hồi môn tìm ra một bộ y phục mới cho nàng thay.

Một chiếc áo ngắn màu xanh nhạt, phía dưới là chiếc váy gấp ngàn nếp màu tuyết trắng óng ánh, bên ngoài khoác thêm một tấm áo dài viền ngọc trai, vừa đoan trang lại vừa phú quý.

Càng nhìn càng thấy hài lòng.

Đây đều là y phục hồi môn của tỷ tỷ nàng.

Vừa hay hai người dáng dấp, thân hình gần giống nhau, không phải lãng phí chút nào.

“Đi thôi, sang Hồi Tuyết Lâu xem thử.”

“Dạ, phu nhân.”

Hồi Tuyết Lâu là nơi ở của hai đứa nhỏ.

Viện tử trong Sùng Nhân hầu phủ đều được đặt tên theo chữ Hồi.

Hồi Tĩnh Đường, Hồi Tuyết Lâu, Hồi Nhạn Đình, Hồi Thọ Trai...

Thịnh Mịch Mịch mặt cười nhưng lòng không cười, tiến vào Hồi Tuyết Lâu.

Bên trong vẫn vang lên tiếng tiểu bá vương Ninh Diệu Dương giận dỗi: "Đã nói là không ăn thì không ăn... Cút hết đi!”

Thịnh Mịch Mịch khoanh tay trước ngực, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói:

“Ninh Diệu Dương, nghe nói hôm qua ngươi không đánh thắng ta nên tức đến mức nhịn ăn, có thật vậy không?”

Xoạt!

Ninh Diệu Dương lại lập tức nổi cơn tam bành.