Đại Dụ Vương triều.
Kinh thành Thượng Kinh, nắng ấm tỏa sáng, trong phủ Học sĩ Thịnh Hàn Lâm tiếng người cười nói huyên náo.
Đầy tớ, nha hoàn đều bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Hôm nay chính là ngày đại hỷ của đại tiểu thư đích nữ Thịnh gia, cùng tiểu hầu gia của Sùng Nhân hầu phủ thành thân, cả phủ đệ treo đèn kết hoa rực rỡ.
Những kẻ đứng quanh xem náo nhiệt đều thì thầm bàn tán.
“Nghe nói tiểu hầu gia đã tử trận nơi sa trường, thật đáng thương cho đại tiểu thư nhà ta, gả đi không chỉ phải làm góa phụ mà còn phải làm kế mẫu cho người ta...”
“Phì phì phì, chuyện đại hỷ mà ngươi lại ăn nói bậy bạ!”
“Sùng Nhân hầu phủ có gia tài, thế lực lớn, lại chỉ có mỗi tiểu hầu gia là dòng dõi duy nhất, hơn nữa tiểu hầu gia chỉ mất tích, cho dù là chết thật cũng có biết bao người nguyện ý gả làm góa phụ cao môn đấy.”
...
Thịnh Mịch Mịch cùng nha hoàn của nàng chen chúc trong đám đông xem náo nhiệt, xem đến mức hứng thú.
Kiếp trước nàng kiệt sức mà chết vì công việc.
Liên tục làm thêm vài ngày không chợp mắt, cứ nghĩ rằng tuổi trẻ có thể chịu đựng được, rốt cuộc đã tắt thở mà qua đời.
Xuyên không đến thân xác của nhị tiểu thư dòng thứ Thịnh gia, Thịnh Mịch Mịch từ đó liền nằm xuống buông xuôi.
Thịnh phủ cho nhị tiểu thư dòng thứ mỗi tháng một lượng bạc tiền tiêu vặt, không cần phải làm việc gì, ngay cả việc thường ngày đến thỉnh an chính thê của cha cũng được miễn bởi phu nhân nhìn thấy nàng là cảm thấy khó chịu.
Chỉ ăn với ngủ, còn có bổng lộc nhận đều, lại có một tiểu nha đầu ngày ngày hầu hạ.
Cuộc sống này, thật sự là trước kia dù nàng nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Thân mẫu nàng là thϊếp, lại mất sớm khiến cho Thịnh Mịch Mịch đến năm mười bảy tuổi rồi mà đến cả chó mèo cũng sốt ruột thay, thúc giục nàng đi cầu xin phu nhân tìm cho một mối hôn nhân, nàng lại chẳng vội gì!
Nếu Thịnh Hàn Lâm nguyện ý nuôi nàng thì nàng có thể yên thân mà sống cả đời ở Thịnh phủ.
Hiện tại, tỷ tỷ đích nữ sắp thành thân rồi, là gả cao.
Tại kinh thành này, nhắc đến Sùng Nhân hầu phủ, ai mà chẳng kính nể.
Sùng Nhân hầu phủ có tiền, có quyền, có thế!
Thịnh gia cũng vô cùng coi trọng mối hôn sự này, chỉ có điều đáng tiếc là tiểu hầu gia của Sùng Nhân phủ đã đi biên quan từ bảy năm trước chẳng biết tình hình ra sao mà vẫn chưa trở về, còn đại tiểu thư Thịnh gia từ mười hai tuổi đã chờ đợi đến mười chín tuổi.
Thế nhưng, không thể chờ thêm được nữa, hai nhà bàn bạc với nhau.
Chi bằng để đại tiểu thư Thịnh gia xuất giá rồi hẵng nói tiếp.
Hồi môn của đại tiểu thư có tám mươi tám tráp, bày đầy trước cửa Thịnh gia.
Khiến cho tiểu nha hoàn Tiểu Quả Tử của nàng không khỏi thèm thuồng: "Nhị tiểu thư, sau này khi người xuất giá, chỉ cần có một phần mười của đại tiểu thư cũng đã tốt rồi…”
Thịnh Mịch Mịch ung dung mà nhấm nháp hạt dưa: "Chúng ta đừng nghĩ đến.”
Ngay lúc này, hai gã sai vặt hướng về phía các nàng mà đi tới: "Nhị tiểu thư, phu nhân có chuyện cần gặp người!”
“A!” Thịnh Mịch Mịch không khỏi ngạc nhiên.
Quả thật là mặt trời mọc đằng tây rồi, Thịnh phu nhân lại có chuyện cần tìm nàng.
Chẳng lẽ là muốn nàng thêm trang sức cho đại tỷ? Nàng xuyên không đến đã mấy năm, mỗi năm chỉ có mười hai lượng bạc lương bổng, nói thật, nàng không tích góp được bao nhiêu vì đều đã dùng hết rồi.
Huống chi, phu nhân cùng đại tiểu thư cũng chẳng thiếu gì chút tiền ấy!
Nàng vừa nghĩ đã đến hậu viện, nơi ở của đại tiểu thư Thịnh Lạc Nhi.
Từ xa đã nghe thấy tiếng khóc vọng ra từ bên trong phòng.
“Con không gả! Mẫu thân, Sùng Nhân hầu phủ chính là hố lửa, có đánh chết con cũng không gả!”
Đó là giọng của đại tiểu thư đích xuất Thịnh Lạc Nhi.
Thịnh Mịch Mịch lập tức dựng tai lên nghe.
Chuyện này, nàng biết đôi chút.
Tiểu hầu gia của Sùng Nhân phủ bảy năm trước mang về một đôi song sinh long phượng, công khai nói rằng hai đứa trẻ ấy là đích trưởng tôn và đích trưởng tôn nữ của Sùng Nhân hầu phủ.
Lúc ấy, Thịnh gia từng phái người đến chất vấn, rõ ràng đã có hôn ước với Thịnh gia tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Chưa kết hôn đã có con thì thôi, còn ghi vào dòng đích tôn, chẳng phải là không coi Thịnh gia ra gì sao!
Sùng Nhân hầu phủ tự biết mình có lỗi liền đề nghị giải trừ hôn ước, nhưng đại tiểu thư Thịnh gia lúc đó không muốn từ hôn, nàng ta đã yêu mến tiểu hầu gia, dù mang theo con riêng về cũng muốn gả.
Vì vậy, Sùng Nhân hầu đã bồi thường cho Thịnh gia rất nhiều, chỉ trong vòng bảy năm ngắn ngủi đã giúp Thịnh Giang Nam thăng lên chức quan nhị phẩm, bước vào Hàn Lâm viện.
Đây chính là nguồn cơn của mối hôn sự này.
Chuyện đại tiểu thư Thịnh gia yêu mến Sùng Nhân hầu là chuyện ai ai cũng biết, nhưng tại sao giờ phút này lại đột ngột thay đổi ý định?
Tiếp đó, tiếng của Thịnh phu nhân lại vang lên: "Lạc Nhi, nếu con muốn từ hôn thì phải nói sớm chứ! Giờ này, người của Sùng Nhân hầu phủ đã đứng chờ ngoài kia, chẳng phải là để người khác nhìn vào mà cười nhạo chúng ta sao? Nếu giờ từ hôn, sau này phụ thân con làm sao ngẩng đầu lên mà sống ở ngoài kia?”
Thịnh Lạc Nhi khóc thút thít mà thổ lộ:
“Mẫu thân, đôi song sinh của Sùng Nhân hầu phủ căn bản sẽ không nghe lời con, sau này bọn chúng tự chuốc lấy họa mà phải chịu kết cục như vậy nhưng người ngoài sẽ mắng con là kế mẫu ác độc, vài năm sau, Ninh Tấn Mặc còn sẽ dẫn về một người nữ nhân khác, sủng thϊếp diệt thê, đuổi con đi! Ở Sùng Nhân hầu phủ, con căn bản không có đường sống, con thà chết cũng không chịu gả vào đó, con không muốn đem cả đời mình đánh đổi nữa...”
Thịnh Mịch Mịch nghe đến đây, trong lòng chợt bừng sáng.
Lời này, nghe sao lại quen tai đến thế!
Ngay sau đó là tiếng nha hoàn nhận lỗi: "Nô tỳ đáng chết, vừa nãy nô tỳ không đỡ được tiểu thư để tiểu thư dẫm lên tà váy của mình mà ngã, chắc là ngã đập vào đầu nên mới nói mấy lời mê sảng…”
Phù!
Thịnh Mịch Mịch chỉ thiếu điều muốn đập bàn.
Thịnh Lạc Nhi trọng sinh rồi! Không sai đi đâu được!
Kiếp trước nàng là nô ɭệ của tư bản, chẳng có sở thích nào khác, chỉ thích đọc đủ loại tiểu thuyết để thư giãn đầu óc…
Nàng hiểu rõ lối mòn này.
Lần này, Thịnh Mịch Mịch không khỏi phấn khởi.
Tỷ tỷ đích nữ trùng sinh vào thời điểm mấu chốt trước khi xuất giá rồi!
Theo lẽ thường, tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không gả vào Sùng Nhân hầu phủ, nàng ta muốn thay đổi cuộc đời, sống một cuộc sống hạnh phúc.
...
Lão ma ma dẫn Thịnh Mịch Mịch vào bên trong phòng.
“Phu nhân, nhị tiểu thư đã tới.”
Thịnh phu nhân chừng bốn mươi tuổi, dung mạo quý phái, phong thái ung dung, lúc này mang theo nét ưu phiền nhàn nhạt.
Bà hướng về Thịnh Mịch Mịch nói: "Nhị nha đầu, ngươi là người thông minh nên ta nói thẳng không vòng vo, vừa nãy tỷ tỷ của ngươi ngã một cái đập đầu mà sinh ra vấn đề, thành ra phát điên, hôn ước giữa Thịnh gia và Sùng Nhân hầu phủ đã như tên trên dây cung không thể không bắn, ngươi có nguyện ý thay tỷ tỷ gả vào Sùng Nhân hầu phủ không?”
Thịnh Mịch…
“Phu nhân, chuyện này trọng đại, cha có đồng ý không?”
Thịnh phu nhân nói: "Tám mươi tám tráp hồi môn đều thuộc về ngươi, bao gồm hai trăm mẫu ruộng, ba cửa hàng tại Thượng Kinh…”
Thịnh Mịch Mịch động lòng.
Đại Dụ Vương triều, của hồi môn là tài sản riêng của nữ tử! Hơn nữa là tài sản riêng mà ai cũng không thể lấy đi!
Nàng ở Thịnh phủ làm một tiểu thư dòng thứ suốt đời cũng không thể có được hồi môn giá trị như vậy.
Nghĩ theo hướng khác…
Nàng gả vào đó chính là trở thành chủ mẫu của hầu phủ!
Một đôi song sinh gọi nàng là mẫu thân tương đương với việc có con mà không cần chịu đau đớn.
Phu quân không ở đấy, không cần phải hầu hạ phu quân.
Phu quân là con độc nhất, không có chị em dâu qua lại, tránh được chuyện đấu đá tâm cơ.
Chờ khi nào phu quân dẫn theo thϊếp yêu trở về muốn bỏ nàng cũng không sao, đến lúc đó phân chia tài sản, dùng bạc bồi thường cho nàng là được.
Còn nữa, xuất giá vào đó, tiền bổng lộc của chủ mẫu hầu phủ tuyệt đối cao hơn tiền bổng lộc của một tiểu thư dòng thứ ở Thịnh phủ.
Lại là một khoản thu nhập nhìn thấy rõ ràng!
“Nô tỳ nguyện vì phu nhân, vì tỷ tỷ chia sẻ ưu phiền.”
Đã tu dưỡng tính tình bao nhiêu năm, Thịnh Mịch Mịch nàng cũng nên thức tỉnh rồi!
Làm một vụ lớn, nửa đời sau ăn ngon mặc đẹp không còn lo lắng nữa.