“Nhị Bảo, nương đi mời lang trung đến xem bệnh cho con nhé!”
Nhị Bảo lắc đầu, nghiêm trang đáp: “Không cần đâu, nương, con nghỉ một lúc là sẽ ổn thôi. Mời lang trung phải tốn bạc mà cũng chẳng mấy tác dụng đâu.”
Ngày trước, lang trung cũng từng xem qua, nói rằng đây là “bệnh mãn tính” mang từ trong bụng mẹ ra, không trị được.
Ít nhất thì mấy lang trung nhỏ ở chốn thôn quê này chẳng có cách nào trị cả.
Mỗi khi phát bệnh, toàn thân Nhị Bảo đổ mồ hôi lạnh, đầu óc choáng váng, mắt mờ, tim đập loạn nhịp, thở dốc không ngừng, nếu nặng thì sẽ ngất đi.
Ngày thường không thể làm việc nặng, cũng không thể vận động mạnh, lại càng không được kích động cảm xúc.
Hôm nay, chính là bị Đường lão bà tử bất ngờ gây khó dễ mà phát bệnh.
Tiểu Nguyên Bảo nghe thấy chữ “bạc” liền tròn xoe đôi mắt hỏi: “Nhà chúng ta chẳng phải còn bạc sao ạ? Mời lang trung khám bệnh cho Nhị ca đi mà...”
Nhị Bảo cười hiền, xoa đầu tiểu cô nương dịu dàng nói:
“Không cần đâu, Nhị ca nghỉ ngơi một lát là sẽ ổn thôi.”
Ngày trước, ở nhà cũ của Đường lão bà tử, bà ta tuyệt nhiên không chịu bỏ tiền mời lang trung xem bệnh cho Nhị Bảo. Vẫn là Đại Bảo đi săn, lén bán thú rừng tích góp từng chút một mới đủ tiền mời lang trung và mua thuốc.
Nhị Bảo lại nói tiếp:
“Nhị ca mang theo lá bùa muội vẽ, cảm thấy mấy hôm nay thân thể khá hơn rất nhiều rồi, cảm ơn tiểu Nguyên Bảo nhé.”
Thái thị nghe thấy thế vội lấy từ trong người ra một lá bùa khác, cẩn thận đưa cho Nhị Bảo: “Để ca ca đeo thêm lá này của nương nữa, liệu có phải sẽ tốt hơn không?”
Tiểu cô nương vội lắc đầu, nghiêm túc đáp: “Chỉ cần một lá là đủ rồi ạ! Phụ thân từng dạy rằng, bùa giống nhau, hiệu quả không thể chồng lên được đâu!”
Sau đó, bé nắm lấy hai bím tóc nhỏ, dáng vẻ như đang cố gắng nhớ lại điều gì, nghĩ hồi lâu rồi lại buông xuôi, gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ thất vọng.
“Ngày trước phụ thân dạy con vẽ bùa trừ bệnh nhưng mà… nhưng mà con hình như chưa học được…”
Vừa nói, bé vừa nhăn nhó tự trách bản thân, khiến mọi người xung quanh đều bật cười.
Nhị Bảo cười, nửa thật nửa đùa: “Vậy lần tới khi phụ thân dạy muội, muội học được thì giúp Nhị ca một lá bùa nữa nhé?”
Tiểu cô nương lập tức gật đầu, ánh mắt sáng ngời:
“Được ạ!”
Nhị Bảo không nhận bùa của Thái thị, Thái thị liền đưa lá bùa ấy cho Tam Bảo: “Tam Bảo, lá bùa của con mất rồi, lấy lá này của nương mà đeo nhé.”
Nhị Bảo cũng lấy lá bùa của mình ra, nhẹ giọng bảo:
“Nhị ca cũng có thể cho Tam đệ đeo thêm…”
Lúc này, ánh mắt tiểu cô nương đột nhiên dừng lại trên lá bùa của Nhị Bảo.
“Nhị ca, lá bùa của huynh sao lại bị tiêu hao rồi?”
Nhị Bảo ngạc nhiên: “Hả? Tiêu hao gì cơ?”
“Nhị ca, lá bùa của huynh đã đổi màu, màu vàng đã nhạt đi nhiều! Huynh không nhận ra sao? Điều này chứng tỏ bùa đã bị tiêu hao đấy, huynh có gặp chuyện gì lạ lùng không?”
Mọi người chăm chú nhìn kỹ, quả nhiên đúng vậy, lá bùa trong tay Thái thị vẫn còn như mới, lá bùa của Đại Bảo lấy ra cũng vẫn giữ nguyên sắc vàng tươi, chỉ duy nhất lá bùa của Nhị Bảo là có màu nhạt hơn rõ rệt.
Nhị Bảo vốn là đứa trẻ thông minh, cậu hiểu rằng điều muội muội nhắc đến là những chuyện kỳ lạ, có lẽ giống như việc Tam Bảo từng gặp.
Cậu thắc mắc: “Không có đâu! Huynh vẫn luôn ở trong nhà, đâu có ra ngoài đâu mà gặp chuyện gì.”
Đại Bảo gợi ý: “Muội muội, có khi nào là vì bà nội đánh Nhị ca một cái, bùa mới tiêu hao để bảo vệ Nhị ca không?”
Tiểu cô nương lắc đầu, nghiêm giọng nói: “Lá bùa này chỉ chống lại tà ma xâm nhập, mà trên người bà nội ác độc kia chỉ có mấy thứ thiếu đức, không dính dáng đến tà khí nên không thể tiêu hao lá bùa được.”
Mọi người nghe vậy càng thêm mơ hồ.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
“Chẳng lẽ trong nhà đang có một tà ma ẩn náu ư?” Một người đoán.
Bởi vì Nhị Bảo không ra ngoài, nên chỉ có thể suy đoán như thế.
Nhưng nghĩ kỹ lại cũng không đúng!
Nếu trong nhà có tà ma, vậy thì tại sao bùa của Thái thị và Đại Bảo lại không bị tiêu hao, chỉ mỗi bùa của Nhị Bảo gặp vấn đề?
Trừ khi… trên người Nhị Bảo có tà ma, còn những người khác thì không!
Mọi người bỗng nhiên cùng nghĩ đến điều này.
Tiểu Nguyên Bảo đã nắm lấy tay Nhị Bảo, mắt sáng lên:
“Nhị ca, huynh nhắm mắt lại đừng phản kháng, để muội kiểm tra cơ thể huynh nhé…”
Nhị Bảo gật đầu làm theo, bởi cậu hoàn toàn tin tưởng muội muội.
Tiểu cô nương hít sâu, niệm chú Thanh Minh tập trung nhìn kỹ cơ thể Nhị Bảo. Cuối cùng, bé phát hiện trên vai Nhị Bảo có một thứ bất thường!
Một con “quỷ bệnh lao” vô cùng yếu ớt, đang co ro run rẩy.
Con quỷ đó sợ hãi khi nhìn thấy tiểu cô nương, lại sợ cả lá bùa, chỉ muốn rúc sâu hơn vào cơ thể Nhị Bảo để trốn.
Điều lạ lùng nhất là gương mặt của con quỷ này lại rất giống với Nhị Bảo…
Tiểu Nguyên Bảo kinh ngạc thốt lên: “Nhị ca, trên người huynh có một con quỷ bệnh lao!”
Cả nhà đều sững sờ.
Thái thị lo lắng hỏi: “Sao lại như thế được? Trên người Nhị ca con sao lại có quỷ?”
Tam Bảo cũng sốt ruột, còn Đại Bảo thì chăm chú theo dõi diễn biến.
Riêng Nhị Bảo lại khá bình tĩnh: “Vậy sao? Có phải là do cơ thể ta yếu đuối, nên quỷ bệnh lao tìm đến phải không?”
Cậu đã quen với việc từ nhỏ thân thể yếu nhược, bị người đời dè bỉu, thậm chí gọi cậu là “quỷ bệnh lao”, đến mức cả đám trẻ con trong thôn cũng chẳng dám chơi cùng vì sợ bị nhiễm bệnh.